Ngựa hoang (Girl x Girl)

By hinatahin

32.5K 1.3K 150

Ngựa hoang, mạnh mẽ, hoang dại và thôi thúc người ta khuất phục. Nhất định sẽ bị đá, nhất định sẽ bị đau, như... More

Chương 1. Quán Mỹ Nhân
Chương 2. Playgirl và nữ vương, ai hơn ai nào
Chương 3. Chút chuyện Osaka
Chương 5. Khúc mắc
Chương 6. Chị có thể ôm em được không?
Chương 7. Con sói dễ thương
Chương 8. Đau
Chap 9. Dưới bầu trời Anh
Chương 10. Những con sóng đầu tiên
Chương 11. Khẽ bước qua ranh giới

Chương 4. Cố nhân

2.1K 115 7
By hinatahin

Mamiya mở mắt tỉnh dậy, sớm hơn thường lệ rất nhiều. Biếng nhác, nàng vùi mình lại vào chăn, thoang thoảng trong không gian lại ngửi được hương trầm. Mamiya nhíu mày, đem chăn kề lại hít thử, thật kì lạ, chỉ có mùi nước xả vải thơm dịu, chẳng có chút bóng dáng nào của hương thơm kia. Nàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng làn hương nọ bất giác lại quấy nhiễu. Mamiya không cách nào tĩnh tâm được, nàng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hương cũng như người, luôn quẩn quanh không dứt được.

Không gian bên ngoài đang nhập nhoạng giữa đêm và ngày, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua khung cửa sổ lớn chiếu lên thân thể nàng. Ánh sáng khiến mái tóc dài chấm lưng óng lên như dòng thác. Dây váy ngủ tuột hờ, đôi chân thon dài nhẵn mịn lộ ra dưới làn váy mỏng. Lạ thay, hình ảnh tưởng chừng khiêu gợi ấy lại không hề khiến người khác nổi lên ý nghĩ dung tục nào, tựa như ta nhìn thấy một tinh linh vừa thức giấc: thuần khiết, mơ màng và xinh đẹp, một loại đẹp hư ảo như không thuộc về thế giới này.

Làn hơi lạnh phả qua mặt kiếng làm nàng rùng mình, rờ lại tấm chăn, phát hiện ra nó cũng đã lạnh từ lúc nào. Thở dài, nàng buông nó xuống, thu mình lại trên giường. Mái tóc như lớp khăn choàng bao phủ lấy thân thể mong manh của nàng. Mamiya nhìn vào một điểm nhưng ánh mắt lại hoàn toàn vô định, không khí quanh nàng nhuốm một màu cô độc khiến kẻ khác bi thương.

Mặt trời đã bắt đầu hé lộ, Mamiya nhắm mắt lại, khuôn mặt trở nên thanh tĩnh hoàn toàn. Hít một hơi sâu, nàng thở ra, đồng thời mở mắt. Lúc này toàn bộ khí tức trên người nàng thay đổi, đôi mắt sâu trong tràn đầy năng lượng, cảm giác áp bách người khác tỏa ra hừng hực quanh nàng.

Bước xuống giường, Mamiya đi vào nhà tắm, chuẩn bị cho một ngày mới ở quán Mỹ Nhân.


...


Đêm đã buông, mọi thứ lại khoác lên người tấm áo phồn hoa hào nhoáng, không gian ngập ánh sáng, rượu bia và tiếng nói cười.

"Bà chủ, khách ở phòng 3 muốn được gặp."

Một nhân viên thông báo cho Mamiya khi nàng đang tươi cười tiếp khách. Quay lại nhìn, nàng nhận ra đây là nhân viên của phòng VIP, dĩ nhiên loại khách này thì luôn phải nể mặt.

"Người đó là ai vậy?" Nàng hỏi khi trên đường tới.

"Em không biết, ngài ấy được giám đốc Watanabe của hãng Kokatsu giới thiệu đến. Chỉ có một mình ngồi ở trong phòng, khi bọn em mang đồ ăn lên thì ngài ấy nói muốn gặp bà chủ."

Mamiya cau mày, khách VIP đều là những thương nhân, chính trị gia hay trùm yakuza có máu mặt, lịch thiệp nhưng rất khó chiều, không biết vị khách đang đợi nàng thuộc vào dạng gì đây.

Chỉnh lại y phục, Mamiya đưa tay gõ, sau đó kéo cửa lùa ra. Vị khách đang mải ngắm tranh trên tường, lưng đưa về phía nàng. Mamiya theo đúng lễ nghi cúi chào:

"Rất hân hạnh được gặp ngài."

Có tiếng xoay người, sau đó một âm thanh trầm ấm cất lên:

"Anh cũng thế."

Như có một luồng điện chạy ngang người nàng, giọng nói này đến chết nàng vẫn sẽ nhớ. Mamiya ngẩng đầu lên, tưởng chừng như không có gì khiến nàng chấn động như gương mặt trước mắt.

"Đã lâu không gặp, Mamiya."

Khóe môi nàng tựa hồ đóng băng, phải mất vài phút nàng mới trấn tĩnh đáp lại:

"Đã lâu không gặp... Keisuke."


...


Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường điểm từng nhịp tích tắc, đã nửa tiếng kể từ lúc nàng vào phòng, hai người họ vẫn không ai nói với ai một lời.

"Dạo này em vẫn khỏe chứ?" Keisuke phá vỡ sự im lặng, anh biết nàng sẽ không bao giờ mở lời trước.

"Vẫn ổn."

Nàng chầm chậm xoay chiếc tách trong tay, không biết nên có loại cảm xúc gì cho hợp với hoàn cảnh này. Giữa hai người bọn họ không chỉ có khoảng cách của thời gian hay không gian.

"Nơi này thật sự không tệ, chắc em cũng đổ nhiều tâm sức cho nó."

"So với những nơi khác ở Kyoto thì chỉ là đóa hoa giả vô sắc vô hương thôi, anh không cần phải khen ngợi."

"Anh không nghĩ em lại đi xa đến thế, bấy lâu nay anh vẫn tìm kiếm ở Kyoto."

"Tìm để mà làm gì." Nàng lạnh giọng. "Keisuke, anh hãy giữ vị trí của mình ở đất Cố đô đi, đừng đến đây quấy nhiễu cuộc sống mới của tôi nữa."

"Mamiya..."

"Tôi còn phải tiếp khách, xin phép." Mamiya cúi chào rồi đứng dậy.

"Mamiya, những chuyện đã xảy ra anh không có lời nào thanh minh vì sự thật đúng là như thế, nhưng xin em hãy hiểu là anh không hề muốn tổn thương đến em."

"Muốn hay không thì cũng đã làm rồi. Keisuke, tiếng xin lỗi nói ra sau khi phạm lỗi, người nói thì nhẹ nhõm nhưng có làm người nghe hết đau không?"

Keisuke chết lặng đi, quả thật nàng nói không hề sai, anh làm ra từng đó chuyện mà muốn cầu xin tha thứ thì đúng là quá trơ trẽn mặt dày. Chỉ là... thật sự rất không cam tâm...

"Những gì đã có giữa chúng ta em thật sự nói bỏ là bỏ sao?"

Mamiya khựng người lại một chút, sau đó kéo cửa ra, trước khi khép lại, nàng buông cho Keisuke một câu duy nhất:

"Những gì ở xảy ra Cố đô thì hãy cứ để lại Cố đô."

Tiếng cửa đánh xoạch vào nhau như thể ai đó chém vào tim Keisuke một nhát. Dù đã lường trước nhưng khi lời nói tuyệt tình buông ra anh vẫn không thể không cảm thấy đau đớn.

Còn kịp không?!

Keisuke nắm chặt chiếc tách trong tay như muốn bóp nát nó. Anh không sợ nàng lạnh lùng, anh chỉ sợ con tim nàng đã đổi thay...


...


"Hắt xì!!!"

Clarita khụt khịt mũi, phấn hoa anh đào quả thật dễ khiến người ta dị ứng. Kéo cửa kiếng xe lên, cô xoay xoay hộp quà trong tay. Cô còn nhớ khuôn mặt của người đẹp khi bị cô lôi kéo đi chợ đêm thay vì về khách sạn. Thật sự thì Hamazaki rất có lòng, chọn hẳn cho cô một mỹ nhân như vậy, nhưng ngoài quà cho Mamiya, cô thật sự không có tâm trạng để lên giường với người khác. Người đẹp kia ban đầu không vui, nàng ta rõ ràng cực kì xinh đẹp, ấy thế mà thay vì vui vẻ trên giường, cô lại muốn nàng tư vấn chọn quà cho người khác, thật sự là đả kích lòng kiêu hãnh quá mà. Nhưng rồi với miệng lưỡi của Clarita, mỹ nhân rốt cuộc cũng xiêu lòng giúp, hơn nữa cô còn cư xử rất nhã nhặn với nàng, không giống như những gã đàn ông chỉ biết vồ vập như thú đói. Làm cái nghề này, hiếm hoi nhất chính là sự tôn trọng.

"Lần sau đến Osaka, hãy gọi cho em nhé." Nàng nói khi đặt một nụ hôn lên má Clarita từ biệt.

Lục túi áo khoác, cô lấy ra mảnh giấy ghi số điện thoại của nàng. Phụ nữ luôn là những sinh vật rất dễ mềm lòng.

Ừm, hầu như là toàn bộ...



====

Tình địch đã xuất hiện, tiểu thư Yamamoto, ngày tháng tiếp theo sẽ khó khăn rồi~~


Continue Reading

You'll Also Like

3.4K 350 141
Khoảnh khắc tên tiểu bạo chúa của giới quý tộc, Roel Ascart nhìn thấy đứa em gái kế của mình, cậu đã khôi phục ký ức. Cậu nhận ra mình hiện đang ở tr...
1.4K 184 17
Pond Naravit Lertratkosum là một CEO nổi tiếng trong nước và ngoài nước ngoài ra hắn còn nắm giữ một tổ chức mafia hùng mạnh, hắn được biết đến là mộ...
7.4K 681 37
Tôi xuyên không vào con game yêu thích của mình, vào vai một nhân vật ngoài lề hạng ba và là kẻ yếu nhất học viện. Tệ hơn đó là độ khó "Địa Ngục". Tô...
194K 15.1K 81
👍 Đây là quyển 2 (Từ chap 91 trở đi) nhé mọi người, ai chưa đọc quyển 1( Từ chap 1-90) thì vào trang của tôi tìm đọc nhé!!! Trans + edit manhua: YU...