[ĐM][EDIT] Ta làm bình hoa ở...

By Meii0106_

118K 13.2K 1.1K

Tên hán Việt: Ngã tại vô hạn thế giới đương hoa bình Tác giả: Điềm Họa Phảng Editor + Beta: Meii Độ dài: 397... More

Văn án
Chương 1: Đứa trẻ ma (1) - Thân thể kiểu nhược
Chương 2: Đứa trẻ ma(2) - Lả lướt ong bướm
Chương 3: Đứa trẻ ma (3) - "Nụ hôn chúc ngủ ngon của anh đâu?"
Chương 4: Đứa trẻ ma (4) - "Em nhìn xem, bé con của chúng ta đang khóc...."
Chương 5: Đứa trẻ ma (5) - Nắm trong tay tùy ý thưởng thức.
Chương 6: Đứa trẻ ma (6) - "Muốn trèo cao, tốt nhất là nên chọn tôi..."
Chương 7: Đứa trẻ ma (7) - "Anh mau tới đây đón tôi về nhà được không?"
Chương 8: Đứa trẻ ma(8) - Vân trong bát vân kiến vụ, Sơ trong húc nhật sơ thăng
Chương 9: Đứa trẻ ma (9) - "Rửa sạch tất cả những thứ bẩn thỉu."
Chương 10: Đứa trẻ ma (10) - "Như vậy cũng là bắt nạt ư?"
THÔNG BÁO
Chương 11: Đứa trẻ ma (11) - Mẹ đàn ông
Chương 12: Đứa trẻ ma (12) - Bí mật ở tầng hầm.
Chương 13: Đứa trẻ ma (13) - "Ngạc nhiên chưa!"
Chương 14: Đứa trẻ ma (14) - "... Ông xã à..."
Chương 15: Đứa trẻ ma (15) - "Em ấy vẫn luôn vừa cười vừa khóc..."
Chương 16: Đứa trẻ ma (16) - Ngã đầu tài
Chương 17, 18: Đứa trẻ ma
Chương 19: Đứa trẻ ma (19) - Kẻ lừa đảo
Chương 20: Đứa trẻ ma (20) - Có lẽ lúc này tôi đã chết rồi...
Chương 21, 22, 23
Chương 24 (1) : Thế giới hiện thực (1)
Chương 24 (2) : Thế giới hiện thực (1)
Chương 25: Thế giới hiện thực (2)
Chương 26: Trường học ma quái (1) - Chúc mừng bạn đã rút được thẻ bài...
Chương 27: Ngôi trường ma quái (2) - Có lẽ tôi điên rồi!
Chương 28: Ngôi trường ma quái (3) - "Tôi có ăn thịt cậu đâu?"
Chương 29: Ngôi trường ma quái (4) - ".... Đừng đi..."
Chương 30: Ngôi trường ma ám (5) - Cậu mơ thấy Mạc Vân Sơ.
Chương 31: Ngôi trường ma quái(6)- Kỳ Vân và Cố Minh đều đưa tay về phíacậu....
Chương 32: Ngôi trường ma quái (7) - "So với tưởng tượng của em thì ..."
Chương 33: Ngôi trường ma quái (8) - Thứ đồ bẩn thỉu.
Chương 34: Trường học ma quái (9) - "Làm tôi thấy thật cảm động."
Chương 35: Ngôi trường ma quái (10)
Chương 36: Ngôi trường ma quái (11) - Nếu như có thể được Kỳ Vân....
Chương 37: Ngôi trường ma quái (12) - Quái vật chân chính đáp lời.
Chương 38: Ngôi trường ma quái (13) - "Tôi yêu em."
Chương 39: Ngôi trường ma quái (14) - "Đây là một câu chuyện cũ..."
Chương 40: Ngôi trường ma quái (15) - "Những nguyện vọng em đã ghi..."
Chương 41 (1): Ngôi trường ma quái (16)
Chương 41 (2): Ngôi trường ma quái (16)
Chương 42: Ngôi trường ma quái (17) - "Tiều Ninh à, anh nhớ ra rồi...."
Chương 43: Ngôi trường ma quái (18) - Giấc mơ...
Chương 44 (1): Thế giới hiện thực (3) - Hình như cậu thích Kỳ Vân....
Chương 44 (2): Thế giới hiện thực (3) - Hình như cậu thích Kỳ Vân....
Chương 45 (1): Người chồng ma (1) - Chúc mừng bạn đã nhận được....
Chương 45: Người chồng ma (2) - Chúc mừng bạn đã nhận được....
Chương 46: Người chồng ma (2) - "Người trời sinh một cặp, ...."
Chương 47: Người chồng ma (3) - "Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Phúc vào cửa ~"
Chương 48: Người chồng ma (4) - "Ngươi có muốn lão bà không?"
Chương 49: Người chồng ma (5) - Tiểu thê tử.
Chương 50: Người chồng ma (6) - Quả thực....
Chương 51: Người chồng ma (7) - Đỏ như nốt chu sa.
Chương 52: Người chồng ma (8) - "Cửa kiệu mở ra, hỉ nha!"
Chương 53: Người chồng ma (9) - Làm cậu....
Chương54:Người chồng ma(10)-"Nguyện say đến trăm năm, ba vạn sáu nghìn ngày."
Chương 55: Người chồng ma (11) - Đêm xuân đáng giá ngàn vàng....
Chương 56: Người chồng ma (12) - Đồng sàng.
Chương 57: Người chồng ma (13) - "Làm gì.... Với ta...."
Chương 58: Người chồng ma (14) - Tựa như ôn hương noãn ngọc đầy trong vòng tay.
Chương 59: Người chồng ma (15) - "Muốn..."
Chương 60: Người chồng ma (16) - "Hắn rất thích ngươi."
Chương 61: Người chồng ma (17) - "Người nào đến đó, mau xưng tên ra...."
Chương 62: Người chồng ma (18) - "Đã có phu quân...."
Chương 63: Người chồng ma (19) - "Chỉ cần là từ trên người nương tử...."
Chương 64: Người chồng ma (20) - Bắt cá hai tay.
Chương 65: Người chồng ma (21) - Bắt cá.
Chương 66: Người chồng ma (22) - Nhìn qua như một người chồng vô cùng ân cần.
Chương 67: Người chồng ma (23) - "Xin chào! Ta là phu quân của Đường Ninh..."
Chương 68: Người chồng ma (24) - chi phối....
Chương 69: Người chồng ma (25) - Mật ngọt chết ruồi....
Chương 70: Người chồng ma (26) - "Chỉ mong mi được vui vẻ...."
Chương 71: Người chồng ma (27) - Chỉ cần....
Chương 72: Người chồng ma (28) - "Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thích em rồi"
Chương 73: Người chồng ma (29) - Ngậm trong miệng sợ tan.
Chương 74: Người chồng ma (30) - Phúng viếng.
Chương 75: Người chồng ma (31) - Huyết lệ.
Chương 77: Người chồng ma (33) - Mềm như bùn....
Chương 78: Người chồng ma (34) - Minh hôn
Chương 79: Người chồng ma (35) - Sau đó....
Chương 80: Người chồng ma (36) - Nhiệt tình đổi nhiệt tình
Chương 81: Người chồng ma (37) - "Phu quân"
Chương 82: Người chồng ma (38) - "Sao nương tử yếu ớt vậy..."
Chương 83: Người chồng ma (39) - "Ai làm nương tử của ta rơi nước mắt..."
Chương 84: Người chồng ma (40) - Bà lão ma.
Chương 85: Người chồng ma (41) - "Phải làm thế nào, em mới nguyện ý..."
Chương 86: Người chồng ma (42) - "Ta..."
Chương 87: Người chồng ma (43) - "Sai rồi!"
Chương 88: Người chồng ma (44) - Lấy khí vận làm sính lễ cũng đâu có sao.......
Chương 89: Người chồng ma (45) - Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản...
Chương 90: Thế giới hiện thực (4) - "Đường Ninh này..."
Chương 91: Thế giới hiện thực (5) - "Đã hơn một trăm triệu...."
Chương 92: Thế giới hiện thực (6) - Bạn trai.
Chương 93 thế giới hiện thực (7) - "Người đó là....
Chương 94 thế giới hiện thực (8) - "Woaa ~ gợi cảm như mèo con...
Chương 95: Thị trấn ma (1) - Chúc mừng người chơi đã nhận được ...
Chương 96: Thị trấn ma (2) - Truyền thuyết Hà Thần.
Chương 97: Thị trấn ma (3) - Ca hát.
Chương 98: Thị trấn ma (4) - Tắm rửa.
Chương 99: Thị trấn ma (5) - Đôi môi tái nhợt mềm mại chạm lên....
Chương 100: Thị trấn ma (6) - Cùng quỷ quái kia chung chăn chung gối....
Chương 101: Thị trấn ma (7) - Vẻ mặt không xong.
Chương 102: Thị trấn ma (8) - "Nhất định Hà Thần sẽ thực hiện tâm nguyện...."
Chương 103: Thị trấn ma (9) - Bán tà thần.
Chương 104: Thị trấn ma (10) - Thẻ bài hệ mị lực cấp S chân chính ra trận.
Chương 105: Thị trấn ma (11) - Cái kia...
Chương 106: Thị trấn ma (12) - "Người này, thật là thú vị."
Chương 107: Thị trấn ma (13) - Sự vui mừng tràn ngập trong mắt thiếu niên.
Chương 108: Thị trấn ma (14) - "Anh có biết Mạc Vân Sơ không?"
Chương 109: Thị trấn ma (15) - Đây rõ ràng là thiên tài câu cá(*)....
Chương 110: Thị trấn ma (16) - Con mồi.
Chương 111: Thị trấn ma (17) - "Hà Thần đại nhân, xin người hãy cứu tôi."
Chương 112: Thị trấn ma (18) - "Em là của ta."
Chương 113: Thị trấn ma (19) - "Lúc trước khi cậu nhảy xuống nước cứu tôi...."
Chương 114: Thị trấn ma (20) - "Hôn xong liền chạy, hửm?"
Chương 115: Thị trấn ma (21) - "Tận, hai, người...."
Chương 116: Thị trấn ma (22) - Miếu.

Chương 76: Người chồng ma (32) - "Giống như ngọc trai..."

673 86 10
By Meii0106_

Chương 76: Người chồng ma (32) – "Giống như ngọc trai..."

Edit: Meii.

Kỷ Kha đã chết.

Hắn tự treo cổ giữa linh đường, đầu lưỡi dài ngằng thè ra, hai bàn tay tự bóp chết chính bản thân vô lực buông thõng xuống cạnh hai bên hồn, mũi chân khẽ lắc lư giữa không trung.

"Ôi Kỷ Kha! Tại sao lại nghĩ quẩn như vậy!" Vương thúc đứng cạnh thi thể kê lên, trên mặt đầy vẻ bi thương, lão cao giọng nói: "Ta mới chỉ nói hắn khóc không thành tâm! Sao lại nghĩ đến chuyện đi tìm cái chết như vậy!"

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Kỷ Kha tự mình thắt cổ, nên lão nói vậy cũng không sai.

Vương thúc bi thương đến mức giọng lão cũng run rẩy theo, lão bò lên băng ghế, vươn tay muốn hạ thi thể của Kỷ Kha xuống, tiếc là một mình lão khó có thể làm được. "Cả đám ngây người ở đó làm gì? Mau đến hỗ trợ đi chứ!"

Máu tươi đặc sệt thấm qua lớp băng gạc trên mắt, chảy xuống bắn ra đất như những đóa huyết hoa nho nhỏ.

Tất cả các người chơi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cảm, lạnh lẽo như chết lặng. Bọn họ không có ý định đứng lên hỗ trợ, chỉ duy nhất có.....

Đường Ninh đã yên lặng khóc đến mức cả người run lẩy bẩy.

Cậu cố hết sức đứng lên, muốn đi về phía Kỷ Kha.

Mạng của Kỷ Kha là do Kỷ gia gia dùng mạng đổi lấy, cậu đã không thể giúp Kỷ gia gia nhặt xác, bây giờ cậu sẽ cố hết sức giúp Kỷ Kha.

Bỗng, một bàn tay giữ lấy Đường Ninh lại, giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Liên Uẩn vang vọng khắp linh đường: "Thân thể của ta không tốt, khó có thể giúp được, nhưng tốt xấu gì thì Kỷ Kha cũng là người của thôn Kỷ Gia, thôn dân thôn Kỷ Gia sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được chứ?"

Sau khi Kỷ Liên Uẩn nói xong, đám thôn dân thôn Kỷ Gia mới chậm chạp hành động, bọn họ đi đến cạnh Vương thúc, cùng nhau hợp sức hạ thi thể của Kỷ Kha xuống.

Vương thúc vừa than thở "Sao còn trẻ như vậy mà đã nghĩ quẩn trong lòng thế này" lúc này lại im bặt, lão im lặng cách đám người mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Liên Uẩn.

"Quan tài đâu?" Người thôn Kỷ Gia hỏi.

Trong thôn không có sẵn quan tài, thi thể của Hàn Dư Niên cũng chỉ được đặt trên giường gỗ mà thôi. Những người chơi kia cũng không giúp hắn tìm quan tài vì lúc này, thời gian của bọn họ không còn nhiều, chẳng qua vì sợ thôn dân mắng bọn họ sẽ gặp báo ứng, chứ nếu không, bọn họ còn muốn quấn chiếu quanh xác Hàn Dư Niên rồi quăng ra ngoài rồi.

"Kiếm ở nhà khác bó củi làm cáng nâng quan tài cho Kỷ Kha thôi."

"Hầy, đành vậy."

"Tiếc quá, còn trẻ như vậy mà."

"Đây là người thứ ba rồi nhỉ?"

Những thôn dân đó lắc đầu thở dài nói nhỏ, bỗng nhiên, bọn họ quay đầu nhìn về phía Đường Ninh, ánh mắt vô cùng quỷ dị: "Không biết tiếp theo sẽ là ai đây?"

Kỷ Liên Uẩn chắn trước mặt Đường Ninh, cậu khẽ cúi đầu, trầm mặc quỳ trên đệm bồ hương.

Cậu mặc một thân đồ trắng, trên trán đeo một chiếc khăn tang cũng màu trắng, tuy rằng đuôi mắt cậu ửng đỏ, chóp mũi cũng hồng, trên mặt còn đầy nước mắt, nhưng cả người cậu lại trắng đến mức gần trong suốt.

Khách khứa vẫn đi đi lại lại trong linh đường, Đường Ninh chỉ im lặng quỳ ở đó, như một bức tranh mỹ lệ.

Thứ Đường Ninh am hiểu nhất là yên lặng, cậu không giỏi nhiều chuyện, nhưng cậu có thể yên lặng cả ngày. Tiếng khóc lóc trên linh đường đã dừng lại, như một cơn mưa rào rồi lại tạnh, thế nhưng không khí xung quanh vẫn mờ mịt mây mù.

Cảm giác bi thương vẫn lượn lờ xung quanh cậu, nước mắt vẫn lăn dài, có lẽ chỉ có mỗi bầu trời nhỏ của cậu còn mưa nhỏ.

Kỷ Liên Uẩn vẫn luôn đứng cạnh cậu, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tươi hòa quyện với mùi thảo dược đặc biệt trên người y. Đường Ninh nhắm hai mắt, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ còn cảm giác bi thương chiếm lấy cậu, như một con quái vật vô hình cắn nuốt cậu.

Không cần khó chịu như vậy nữa, thân thể cậu đã yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể chuẩn bị tốt để đi đưa tang vào ngày mai, vì trận chiến ngày mai có lẽ còn ác liệt hơn nhiều.

Đại não Đường Ninh đã nói với thân thể cậu như vậy.

Nhưng thân thể cậu lại không biết cố gắng, căn bản không đuổi được con quái vật vô hình kia đi.

Đường Ninh vươn tay, gập ngón tay lại rồi dựa theo cách mà Kỷ Liên Uẩn đã từng dạy mình, ấn lên huyệt Chiên Trung của mình.

Đau quá!

Cậu đã từng được Kỷ Liên Uẩn ấn huyệt cho, chỉ cần cố thêm một chút nữa là được, nhưng khi tự mình ấn, lại không thể vượt qua tâm lý không muốn tự làm đau mình.

Đau quá, đau quá đi mất!

Đường Ninh nhăm mi lại, từng chút từng chút cố gắng ấn lên ngực mình, cậu biệt lúc này mình phải thật kiên quyết, mới có thể đuổi được sự bi thương và thống khổ trong lồng đi.

Bàn tay không ngừng đập lên ngực bỗng bị Kỷ Liên Uẩn nắm lấy, y mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cậu, không để cậu tự mình đánh lên ngực bản thân nữa. Đường Ninh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn.

"Tiểu Ninh à, nếu mệt thì về nghỉ ngơi đi đã." Kỷ Liên Uẩn nói.

Đúng thế, cậu rất mệt.

Đường Ninh cau mày, đôi mắt ướt át có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào. "Nhưng ta cần quỳ ở đây."

"Tạm nghỉ ngơi một chút không sao cả." Kỷ Liên Uẩn ngồi xổm xuống, y lấy chiếc khăn tay sạch sẽ của mình ra, nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Ninh: "Muốn ăn gì không? Để ta làm cho em."

Cậu muốn ăn bánh Red Velvet, nhưng ở thôn nhỏ này không có.

Nghĩ vậy, Đường Ninh khẽ khịt mũi, sau đó lắc đầu từ chối ý tốt của Kỷ Liên Uẩn.

"Quỳ lâu như thế, chân tê rồi phải không?" Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn càng dịu dàng hơn, y nâng mặt Đường Ninh lên, làm Đường Ninh nhìn vào mắt y. "Để ta mát xa giúp em một chút nhé?"

Đường Ninh muốn lắc đầu, nhưng Kỷ Liên Uẩn lại giữ đầu cậu lại khiến cậu không thể.

Cậu đành nói với Kỷ Liên Uẩn: "Không được."

Cậu biết tính xấu của bản thân lại nổi lên rồi, ỷ vào việc Kỷ Liên Uẩn dịu dàng như vậy mà phát tiết sự không vui trong lòng, vì cậu biết, Kỷ Liên Uẩn sẽ tha thứ cho cậu.

Quả nhiên, Kỷ Liên Uẩn tỏ vẻ ba phần bất lực bảy phần nuông chiều, y ôm lấy cậu, ấn đầu cậu lên vai mình, bàn tay thon dài vỗ vỗ sống lưng cậu như đang trấn an một đứa trẻ. Thân thể trong lòng y khẽ run rẩy, sự thống khổ trong lòng như tràn ra ngoài.

"Đừng khóc, đừng khóc nữa nào, Tiểu Ninh ngoan." Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói.

Đường Ninh không nói gì.

Cậu không muốn để ý đến ai cả, kể cả là bùa hộ mệnh của mình. Cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu luôn là người dễ dàng từ bỏ như vậy, rõ ràng mới hôm qua thôi, cậu vẫn còn cảm thấy bản thân đã kiên cường hơn rồi, còn cảm thấy bản thân sẽ tốt hơn, cảm thấy mình có thể chạm được đến hừng đông chân chính.

Cậu nhớ mèo con ở nhà của mình.

Mèo con của cậu tên là Happy, bé mèo con đó là thuốc của cậu.

Cậu cần Happy.

Happy khò khè khò khè bên tai cậu.

Happy thích khò khè khò khè bị cậu nhốt trong căn phòng lẻ loi kia, cậu thường bận rộn đến mức chẳng mấy khi ở nhà, không thể ở nhà cả ngày với Happy được.

Có lẽ cậu không nên nuôi Happy, loại người như cậu không thích hợp để gánh thêm bất cứ sinh mạng nào nữa.

Cậu còn không thể chăm sóc tốt bản thân, sao có thể chăm sóc được Happy đây?

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân cậu quay cuồng. Kỷ Liên Uẩn bến cậu lên.

Đường Ninh có chút không tưởng tượng nổi, cậu ngước mắt nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, vẻ mặt của y có chút miễn cưỡng, Kỷ Liên Uẩn bệnh tật không hợp với việc bế người khác, cho dù Đường Ninh có nhẹ đến mức nào.

"Hắn sẽ làm rơi mình mất!"

Đường Ninh bình tĩnh nghĩ.

Kỷ Liên Uẩn cố hết sức mà bế Đường Ninh lên đi được hai bước, Đường Ninh lo bản thân sẽ ngã đau nên lẽ ra bây giờ cậu cần giãy giụa để xuống mới đúng, dù sao thì Kỷ Liên Uẩn cũng chẳng có nhiều sức lực lắm, cậu có thể nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Kỷ Liên Uẩn.

Nhưng bây giờ cậu quá mệt mỏi, mệt đến mức Đường Ninh không muốn di chuyển dù là một đầu ngón tay, cậu chỉ lạnh lùng cuộn tròn trong lòng Kỷ Liên Uẩn, lỗ tai dán lên ngực y, dường như có thể nghe thấy nhịp tim nặng nề như sắp kiệt sức của đối phương,

Thật thần kỳ, thân thể con người to lớn như vậy, nhưng trái tim lại quá nhỏ bé, một khi trái tim ngừng đập, thì cơ thể có khỏe mạnh tới đâu cũng sẽ ngã xuống.

Thế nên, bao giờ Kỷ Liên Uẩn sẽ ngã xuống đây?

"Bây giờ Tiểu Ninh đang quá mệt mỏi rồi, ta đưa hắn về phòng nghỉ ngơi một lát." Đường Ninh nghe thấy Kỷ Liên Uẩn nói vậy với những người chơi khác.

Lâm Uẩn nhìn hai người, đứng lên định đi đến giúp đỡ, nhưng lại bị ma ốm Kỷ Liên Uẩn từ chối, y nói y sẽ chăm sóc tốt cho Đường Ninh được.

Nhưng giọng nói kia yếu ớt như vậy, như thể chính y cũng chẳng chăm sóc tốt được cho bản thân mình.

Đường Ninh vẫn yên lặng nằm trong lồng ngực Kỷ Liên Uẩn, cậu muốn nhìn xem Kỷ Liên Uẩn có thể ôm được cậu đến lúc nào.

Bọn họ lắc lư lắc lư đi ra khỏi linh đường, đi ra khỏi nơi đầy bi thương và thống khổ kia. Gió nhẹ thổi qua làm khô những giọt nước mắt trên mặt Đường Ninh, bàn tay đang bế cậu của Kỷ Liên Uẩn không nhịn được mà bắt đầu phát run.

Đường Ninh đã quá quen thuộc với dấu hiệu bị kiệt sức rồi, cậu nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Kỷ Liên Uẩn, nặng nề như một chiếc ống thổi cũ kĩ bị hỏng nặng.

Cảnh tượng này làm Đường Ninh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Như thể cậu đã từng trải qua rồi vậy.

Lúc nào nhỉ?

Đường Ninh ngây người, thế giới xung quanh cậu lắc lư lắc lư, tất cả những gì trước mắt đều rất quen thuộc, đi qua đường, đi qua người khác, tất cả đều vô cùng quen thuộc.

Bỗng, Đường Ninh nghĩ đến.

Nếu như bây giờ là buổi đêm, vậy thì giống hệt tỉnh cảnh hôm qua khi cậu cõng Kỷ Liên Uẩn, chẳng qua là ngày đêm điên đảo, người người hoán đổi, tối hôm qua cậu cõng Kỷ Liên Uẩn, hôm nay Kỷ Liên Uẩn bế cậu.

Kỷ Liên Uẩn đi đứng rất khó khăn, cực kỳ giống cậu tối qua. Tại sao y lại kiên cường như vậy? Vì y đang bế cậu sao?

Đường Ninh thật sự không hiểu nổi, cậu không tưởng tượng được tại sao mình có thể đi được một đoạn đường dài như vậy khi bị lệ quỷ đuổi theo nữa.

Thật kỳ lạ, tại sao hôm qua đi lâu như vậy, cậu vẫn không ngã xuống, mà hôm nay lại suy nhược đến mức không còn chút sức lực nào?

Đường Ninh vươn tay, ôm lấy cổ Kỷ Liên Uẩn, cánh tay nhũn ra như dây leo quấn lên người y.

Kỷ Liên Uẩn cúi đầu, mỉm cười với cậu rồi nhẹ giọng nói: "Sắp đến rồi." Chỉ một câu ngắn như vậy y đã thở dốc mấy cái rồi.

Đúng là sắp đến rồi, Đường Ninh vẫn ôm lấy cổ Kỷ Liên Uẩn, lẳng lặng nhìn căn nhà cũ nát trước mắt.

Căn phòng đó rất cũ, cửa cũng cũ nát, Kỷ Liên Uẩn dùng chân đá cửa ra, làm lộ chiếc giường cũ nát bên trong. Trên giường có rất nhiều chăn đệm, nhiều đến mức khi Kỷ Liên Uẩn đặt cậu xuống, cậu cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Cậu lẳng lặng nằm trên giường, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính cửa sổ như chiếu qua vũng bùn, Đường Ninh có thể thấy những hạt bụi nhỏ li ti bay trong vệt nắng như những linh tinh bé nhỏ.

Cậu vươn tay chạm đến ánh sáng kia.

Kỷ Liên Uẩn lấy ra một lọ thuốc, ngồi cạnh mép giường, thuần thục vén ống quần cậu lên muốn bôi thuốc cho cậu.

Ngón tay dính thuốc kia nhẹ nhàng chạm lên vết thương của Đường Ninh, mùi thảo dược lan tỏa khắp không khí, như một trận mưa rào vừa đi qua một khu rừng rậm, khiến rất nhiều cây cối nảy nở, từng mầm cây non trẻ nhú lên khỏi mặt đất, nhưng lại khiến Đường Ninh không biết nên cảm nhận ra sao.

Cậu nhắm mắt lại, đôi môi khẽ run lên, nhịn không được mà nói: "Ta đã không thể cứu hắn."

"Kỷ Liên Uẩn à, có phải ta rất vô dụng không?"

Mùi thảo dược xung quanh càng thêm nồng đậm, giống như có thứ gì đó đang sinh trưởng nhanh chóng, xuyên qua da thịt tứ chi cậu mà cắm rễ xuống hấp thụ đi những giọt nước mưa bi thương kia.

"Tiểu Ninh trong lòng ta là một người vô cùng dịu dàng, bởi vì quá mức dịu dàng cho nên có chút mềm mại quá."

"Giống như con trai vậy, cần một lớp vỏ cứng cáp bên ngoài để ngăn chặn những thứ khác."

Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn vô cùng dịu dàng.

"Nhưng như vậy cũng không tốt."

"Bởi nếu có người có thể vượt qua lớp vỏ cứng kia đi vào trong, lại có thể dễ dàng làm em thống khổ."

Đường Ninh thống khổ cuộn tròn trên giường, cuộc sống này quá đau khổ, rễ cây đâm sâu vào da thịt nhưng da thịt lại không thể lên tiếng, giống như cậu không muốn làm gì cả, sự thống khổ này sắp nhấn chìm cậu đến nơi, cậu chỉ muốn chui vào thế giới của riêng mình, không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, không muốn chạm vào lòng tốt của người khác, như vậy sẽ không phải chịu thống khổ lên nữa.

Không, cậu không giống với những gì Kỷ Liên Uẩn nói.

Thứ nhất, cậu không hề có chút dịu dàng nào, chẳng qua vì cậu có một gương mặt quá mức xinh đẹp mà thôi, cậu biết rõ, cậu là một người vô cùng lạnh nhạt, vừa lạnh nhạt lại vừa nhút nhát.

Giống như chuyện cậu biết Lục Ứng Tinh thích cậu, cậu biết chứ, cậu biết tất cả, nhưng vì cậu quá sợ đau nên vẫn không chọn tin tưởng gã, không hề nghĩ đến chuyện dù gã đã biến thành hồn phách rồi mà vẫn muốn cứu cậu.

Cậu đã dùng cách ứng xử này rất nhiều lần trong quá khứ, cậu không hề tốt đẹp như những gì Kỷ Liên Uẩn nói, ngay cả việc đối xử với Kỷ Liên Uẩn cũng vậy.

Cậu ỷ lại Kỷ Liên Uẩn, thân cận cùng y, cũng chỉ vì để Kỷ Liên Uẩn có thể bảo vệ cậu an toàn.

Cậu luôn muốn nỗ lực, muốn kiên cường, nhưng chỉ cần một chút thống khổ, một chút khó khăn lại dễ dàng đánh bại cậu, làm cậu chỉ biết chảy ra những giọt nước mắt vô dụng kia.

Cậu thật sự không biết phải làm gì cả.

"Nhưng Tiểu Ninh à....." Kỷ Liên Uẩn vươn tay, hứng được giọt nước mắt trong suốt của cậu như hứng một viên trân châu xinh đẹp.

Yếu đuối như vậy.

Nhưng lại vô cùng mỹ lệ.

"Trai muốn sản sinh ra ngọc trai thì cần phải trải qua quá trình thống khổ cùng cực đáng sợ như vậy mới được."

____

Đôi lời của editor: Há lu mụi ngừi, tui đã trở lại đâyy ~~~

Xin lũi vì đã để mọi người đợi lâu như vậy, tại đợt vừa rồi tui bận quá huhu. Từ giờ tui sẽ cố ra chương đều nạ, cảm ưn mụi ngừi đã đợi tui đến giờ nàyyy

Xincamon rất nhìu ~~~ iu iuuu ~~~~

Continue Reading

You'll Also Like

772K 53.8K 196
Truyện repost để đọc offline ^~^. Vì lý do giới hạn chương nên mình đã làm tiếp 1 phần 2. Link: KHÔNG CÓ KIẾP SAU (Một hữu lai sinh) Tác giả: Nguyệt...
36.7K 3.1K 125
KHÔNG NGƯỜI GIÁM THỊ Thể loại: hiện đại, vô hạn lưu, hồi hộp, huyền nghi, hỗ sủng, tương ái tương sát, từng là lão đại táo bạo lão ca ngang tàng ngườ...
35.5K 6.6K 70
1. Người chơi trốn đông tránh tây vô cùng chật vật trong trò chơi vô hạn, mỗi ngày đều hy vọng tìm được phòng an toàn trong phó bản. Tại đây, chỉ cầ...
7.1K 703 81
Tự dịch tự phục vụ