(Hoàn)Xuyên Thành Bạn Đời Xin...

By dammylimitless

437K 46.3K 3.5K

XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI XINH ĐẸP BỆNH TẬT CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN Tác giả: Hậu Giản Editor: Ying Ying Thể loại: Đa... More

VĂN ÁN
Chương 1:Không sao, chỉ cần em ấy dám gả, thì ta dám lấy
Chương 2: Đừng nhìn
Chương 3: Giao cho ta
Chương 4: Hay là ngươi cũng lên giường ngủ đi?
Chương 5: Sao chàng về muộn thế?
Chương 6: Ta có tên
Chương 7: Rất dễ thương
Chương 8: Chúng ta đã là người một nhà
Chương 9: Chồi Nhỏ
Chương 10: Ta có thể chạm vào không?
Chương 11: Là ngươi?!
Chương 12: Trộm dao găm
Chương 13: Chàng ghen à?
Chương 14: Thẩm Thanh Đường không vui
Chương 15: Em đợi một chút, có được không?
Chương 16: Ta chính là Tần Di, vị công tử này có vấn đề gì?
Chương 17: Em sợ
Chương 18: Em yếu ớt như vậy, có phải liên lụy đến chàng rồi không?
Chương 19: Em sẽ, không cho phép chàng lén hôn em nữa...
Chương 20: Khi biến cố xảy đến, luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị
Chương 21: Tần Di... Chàng ấy điên rồi sao?
Chương 22: Tà tu
Chương 23: Chồi Nhỏ cũng biết ngại ngùng
Chương 24: Hoàng Kim Thảo thượng phẩm
Chương 25: Ngọt lắm, rất ngon.
Chương 26: Vậy mà dám để Đường nhi nấu cơm cho bọn nó ăn?
Chương 27: Ta không có sở thích nhốt đạo lữ...
Chương 28: Ngươi thật sự là tà tu sao?!
Chương 29: Lan Đình chàng... cương rồi.
H+ của chương 29
Chương 30: Nuốt sống nó. Ăn sạch nó! Sẽ trở nên mạnh mẽ hơn
Chương 31: Không phải ngươi chết, thì ta chết
Chương 32: Bị Lâm Cẩn Du hủy hôn là tâm bệnh của Thẩm Thanh Ngạn
Chương 33: Trả lại trong sạch cho ngươi!
Chương 34: Ta không phải tà tu, thì có gì sai?
Chương 35: Lan Đình, em có thể rút lại lời nói của mình không?
Chương 36: Lan Đình, em không muốn đi trước chàng, em muốn ở bên chàng thật lâu.
Chương 37: Đừng đối xử với ta như một đứa trẻ.
Chương 38: Lâm Cẩn Du
Chương 39: Có một người bạn đời thông minh như ngươi...
Chương 40: Một vốn bốn lời.
Chương 41: Song tu.
Chương 42: Như thế nào là say quắc cần câu?
Chương 43: Chàng đoán xem?
Chương 44: Còn đáng sợ hơn cả cái chết, chính là tan xương nát thịt!
Chương 45: Mặc cho những chiếc vảy sắc nhọn hằn lên...
Chương 46: Hôn ta đi
Chương 47: Tiểu yêu quái~
Chương 48: Hai cái ấy?
Chương 49 (Thượng) : Ngươi chê ta?
Chương 49 (Hạ): Người đẹp, cưng có muốn bái ta làm sư phụ không nè ~
Chương 50: Thấy đàn ông liền đi không nổi.
Chương 51: Không biết em đã bắt nạt ta bao nhiêu lần,...
Chương 52: Con lai giữa rồng và rắn?
Chương 53: Sư tôn của ngươi là ai? Là Lê Trường Phong thì miễn bàn.
Chương 54: Aww!
Chương 55: Ồ, vậy thì phải thiến rồi.
Chương 56: Có tàn nhẫn quá không vậy ? !
Chương 57: Chàng ghét bỏ em rồi sao?
Chương 58: Vậy thì em thưởng cho ta trước đi.
Chương 59: Lê Trường Phong, rốt cuộc ngươi có trái tim không?!
Chương 60: Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Chương 61: Nếu như ngươi tự phế tu vi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Chương 62: Sao lại có người như em chứ?
Chương 63: Nếu con bị buộc phải lựa chọn, con có vui được không?
Chương 64: Mỗi lần vào thời khắc mấu chốt, hình như hắn chẳng thể...
Chương 65: Có ta ở đây rồi, không sợ nữa.
Chương 66: Sao chàng vẫn còn ngây thơ như vậy?
Chương 67: Làm sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Đường chết được chứ?
Chương 68: Người tính không bằng trời tính.
Chương 69: Có những chuyện, phải trải qua mới biết được.
Chương 70: Lão hổ không phát uy, lại thực sự coi hắn là mèo bệnh sao?
Chương 71: Những vết sẹo đã thực sự mờ đi...
Chương 72: Tương lai còn dài.
Chương 73: Đương kim Thái Tử, Cung Minh Trạch.
Chương 74: Có những thế lực, không phải ngươi muốn chống lại...
Chương 75: Cái đuôi này nếu dùng thuốc dán vào, có thể dính...
Chương 76: Nửa kín nửa hở, đôi khi mới khiến người ta rung động nhất.
Chương 77: Chỉ là một tên bình hoa di động thôi, đáng giá ngươi...
Chương 78: Nhưng đôi khi, bạn sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
Chương 79: Mọi người: ? ? ? ! ! !
Chương 80: Đảm bảo sẽ ghen đến phát điên luôn.
Chương 81: Uống hết ly rượu này, ta sẽ đi theo ngươi.
Chương 82: Vậy là chàng chỉ vì muốn nâng cao tu vi mới song tu với em sao?
Chương 84: Cung Phất Vũ hiện tại vẫn còn nhớ rõ tiếng kêu thống khổ của...
Chương 85: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Chương 86: Là chàng sao, đã mười năm rồi, chàng thật sự trở về rồi sao?
Chương 87: Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, đạo lữ của ngươi...
Chương 88: "Lâm Cẩn Du" của anh... tại sao lại thành ra thế này?
Chương 89: Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận.
Chương 90: Đi một vòng lớn như vậy, người vẫn thuộc về hắn.
Chương 91: Ngươi sẽ không bao giờ tìm được người thực sự...
Chương 92: Trước khi thi đấu nhất định phải ký giấy sinh tử.
Chương 93: Hải Đường và Phong Lan
Chương 94: Tốt hơn hết ngươi đừng giấu ta chuyện gì.
Chương 95: Người đã cứu Cung Minh Trạch chính là Thẩm Thanh Đường.
Chương 96: Hình như điện hạ không hoan nghênh ta.
Chương 97: Mưa Thuận Gió Hòa VS Chu Tước Viêm Thiên.
Chương 98: Bái ta làm sư phụ đi.
Chương 99: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Chương 100: Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Di bị quốc sư tra tấn.
Chương 101: Nước mắt của chàng nhỏ vào vết thương của em rồi...
Chương 102: Đó là bởi vì em không biết tên đó đáng sợ như thế nào.
Chương 103: Nhà cũ của Thẩm gia có một cây hòe sao?
Chương 104: Cá chép vượt Long Môn hóa rồng...
Chương 105: Thực ra... Em ấy và người kia, vẫn có chút khác biệt.
Chương 106: Trước giờ chỉ có mình em.
Chương 107: Hai người nam nhân vốn dĩ không thể sinh con.
Chương 108: ÁI LỮ THẨM THANH ĐƯỜNG CHI MỘ.
Chương 109: Sao ngươi lại không biết quý trọng bản thân mình như vậy?
Chương 110: Đây chính là Thiên mệnh.
Chương 111: Em cảm thấy chàng không còn thích em nữa rồi.
Chương 112: Ta là muốn em ở bên cạnh ta, chứ không phải quấn ta...
Chương 113: Nhao nhao!
Chương 114: Một bước cuối cùng, thập tử nhất sinh.
Chương 115: Thẩm Thanh Đường của hiện tại sẽ không đợi được Lan Đình của em ấy.
Chương 116: Không qua cơn bĩ cực, làm sao đến hồi thái lai?
Chương 117: Lan Đình thật đẹp trai.
Chương 118: Vì sức khỏe của đạo lữ ngươi cũng nên lấy một ít đi chứ.
Chương 119: Bây giờ em chính là điểm yếu duy nhất của ngũ trảo kim long.
Chương 120: Mọi người không cần phải trốn tránh nữa, đã đến lúc chiến đấu rồi.
Chương 121: Tất nhiên là có ân báo ân, có thù báo thù.
Chương 122: Các ngươi đang nói ta sao?
Chương 123: Ngươi có cảm thấy quốc sư giống Lâm Cẩn Du không?
Chương 124: Nếu em còn suy nghĩ nhiều như vậy, chính là không tin tưởng...
Chương 125: Có phải đệ nhất cao thủ hay không, chẳng phải đánh một trận...
Chương 126: Từ nay trở đi, vị đệ nhất cao thủ này sẽ đảm nhận vị trí quốc sư.
Chương 127: Một thân hình khổng lồ, đen kịt chui từ dưới lòng đất lên,...
Chương 128: Chia tách, phục hồi, bất tử vô tận.
Chương 129: Lan Đình, em trở về rồi.
Chương 130: Xóa bỏ quân chủ, tam tộc bình đẳng.
Chương 131: Chẳng lẽ Thẩm Thanh Đường cậu còn chưa đủ tốt sao...
Chương 132: Người thì đẹp, bánh nếp thì thơm...
Chương 133: Giờ em chê ta không có tiền sao?
Chương 134: Có một người bạn đời tuyệt thế vô song như vậy...
Chương 135: Ta ghen tị.
Chương 136: Bắt được chàng rồi! Ta cũng bắt được em rồi.
PN1: LTPxCPV: Sau này không được làm như vậy nữa.
PN2: LTPxCPV: Ta đã hứa với y rồi, cả đời này ta phải làm sư tôn của y.
PN3: LTPxCPV: Từ giờ trở đi, duyên phận sư đồ của chúng ta chấm hết.
PN4: LTPxCPV: Tình căn của hắn đâu rồi?!
PN5: LTPxCPV: Dữ dội, nóng bỏng và đầy chiếm hữu.
PN6: TTNxMP: Nếu đệ không ngại, ta cũng có thể làm ca ca của đệ.
PN7: TTNxMP: Vậy ta, không làm ca ca của đệ nữa...
PN8: CMTxHLT: Em mang con của chúng mình đến gặp chàng đây!
PN9: CMTxHLT: Hai chúng ta rất xứng đôi.
PN10: TDxTTD: Mọi người đều nói một ngày không gặp như cách ba thu.

Chương 83: Tình căn của ngươi đâu? Tình căn của ngươi đâu mất rồi?!

2K 236 10
By dammylimitless

Chương 83: Tình căn của ngươi đâu? Tình căn của ngươi đâu mất rồi?!

Khi Thẩm Thanh Đường chủ động, Tần Di lại trở nên dè dặt hơn.

Ai biểu Thẩm Thanh Đường đã không biết mà còn thích tán tỉnh người ta chứ?

Hắn giơ tay lên ôm lấy Thẩm Thanh Đường, nhưng Thẩm Thanh Đường lại cứ một mực nhào tới cắn môi hắn, cắn lỗ tai hắn.

Môi Thẩm Thanh Đường vừa mềm vừa thơm, hôn cậu giống như đang ăn kẹo vậy.

Cho dù có cố sức cắn hắn thì vẫn cứ mềm mại như thế, không hề đau, chỉ hơi ngứa, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

Sau khi Thẩm Thanh Đường tự mình hôn bừa bãi một trận, ngược lại còn tự khiến bản thân mệt đến mức ngã vào lồng ngực của Tần Di không muốn ngồi dậy.

Tần Di buồn cười, ôm lấy cậu từ từ ngồi dậy, thò tay vào cổ tay áo trắng tuyết chậm rãi trượt lên.

Với tay áo bằng lụa mềm mượt và mát lạnh, những ngón tay của Tần Di dễ dàng chạm vào khuỷu tay mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường.

Tiếp đó, hắn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay mềm mại và tinh xảo của Thẩm Thanh Đường, những ngón tay ấm áp có chút chai sần khiến cả người Thẩm Thanh Đường run lên.

"Không phải đã dặn em mặc áo lót vải lưới rồi sao?" Tần Di đột nhiên nói.

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó cau mày cắn Tần Di một cái: "Thứ đó sao có thể ngày nào cũng mặc được chứ?"

Tần Di cười nhẹ, vừa vuốt ve vừa nắm cổ tay mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường: "Vậy thì, em nên chịu phạt đi."

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động một chút, không biết vì sao cậu lại đột nhiên trở nên hăng hái, cũng không quan tâm Tần Di đang nghĩ gì, cúi người bắt đầu phanh cổ áo Tần Di.

Tần Di: !

Tần Di liền nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường: "Đừng quậy!"

Thẩm Thanh Đường dùng đôi mắt hẹp dài trong veo như nước lặng lẽ nhìn Tần Di một lúc, buồn cười nói: "Chàng như vậy là chỉ cho quan viên đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn đấy."

Tần Di: ...

Nhưng mà, Tần Di còn chưa kịp giải thích, hắn lại chợt phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

Xung quanh có những sợi dây leo xanh lục lặng lẽ vươn ra, từng chút một quấn quanh bắp chân của hắn, dần dần trượt lên trên quấn lấy cánh tay, tứ chi hắn.

Chẳng mấy chốc, Tần Di đã không thể nhúc nhích được nữa.

Tần Di: ...

Nếu hắn muốn thoát khỏi những sợi dây leo này cũng được thôi, nhưng những sợi dây leo này quá mảnh, Tần Di cũng không dám dùng sức giật đứt - dù sao đây cũng là một phần của Thẩm Thanh Đường, hắn không thể làm tổn thương Thẩm Thanh Đường được.

Đợi đến khi dây leo khống chế toàn thân Tần Di, Thẩm Thanh Đường mới chậm rãi ung dung ngồi dậy, trên khuôn mặt trong veo trắng nõn như tuyết nở một nụ cười ranh mãnh: "Này thì cho chàng ngày nào cũng bắt nạt em, bây giờ thì chàng tiêu đời rồi."

Tần Di nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt Thẩm Thanh Đường, bất đắc dĩ nói: "Em muốn chơi trò này thì sớm nói với ta là được, ta cũng sẵn lòng."

Thẩm Thanh Đường cười nhạt, lộ ra vẻ hiểu rõ: "Em mới không tin chàng đâu."

Vừa nói, một sợi dây leo chậm rãi duỗi ra, trước tiên là móc lấy mặt nạ trên mặt Tần Di, từ từ gỡ xuống.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường điều khiển những sợi dây leo khác, từ từ chui vào trong cổ tay áo mở rộng của Tần Di.

Tần Di: ...

Toan rồi, hình như Thẩm Thanh Đường thực sự chơi lớn rồi.

Hắn vừa muốn dùng chút lực giãy giụa thì Thẩm Thanh Đường đã lập tức cảm nhận được ý đồ của hắn, thế là cậu buồn bã nói: "Nếu bây giờ chàng nghỉ chơi, sau này em sẽ không để ý đến chàng nữa đâu."

Tần Di câm nín.

Ước chừng nửa canh giờ sau, mắt thấy Tần Di sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt dài hẹp đỏ thẫm lần đầu tiên bị bao phủ bởi hơi nước ẩn nhẫn chịu đựng, quai hàm thon gầy khẽ run, còn cố hết sức ngưỡng chiếc cổ thon dài lên, Thẩm Thanh Đường cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Sau đó cậu lại bổ nhào tới một lần nữa.

Tần Di đột nhiên hừ một tiếng.

Thẩm Thanh Đường lúc này đang nằm trên ngực hắn, cười với hắn bằng đôi mắt sáng ngời.

Hầu kết của Tần Di trượt lên xuống, một lúc lâu sau, hắn cụp mắt xuống, kìm nén nói với giọng khàn khàn: "Nếu em còn quậy nữa, ta sẽ không khách khí nữa đâu."

Hắn chưa bao giờ nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với Thẩm Thanh Đường như vậy.

Mà Thẩm Thanh Đường lại chẳng đau lòng hắn chút nào cả...

Thẩm Thanh Đường hoàn toàn không phát giác được sự nguy hiểm, lúc này còn mang theo ý cười nhẹ giọng nói: "Không khách khí như thế nào?"

Tần Di nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi nóng hổi.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh sáng trong mắt hắn nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Thẩm Thanh Đường là Mộc linh căn, trời sinh rất nhạy cảm với nguy hiểm, lúc này theo bản năng cậu muốn nhảy xuống giường chạy trốn, nhưng Tần Di lại đột nhiên lật người, dùng cổ chân kéo cậu lại.

Thẩm Thanh Đường xong rồi, cậu thật sự xong đời rồi.

Lúc này, Tần Di đem cậu ôm vào trong ngực, chậm rãi cúi đầu, hôn lên cần cổ trắng nõn, lưu lại mấy dấu hôn đỏ ửng.

Thẩm Thanh Đường run lẩy bẩy.

Lần này Tần Di một chút cũng không thương xót, chỉ chầm chậm nắm chặt cổ tay trắng tuyết kia, khiến cho người nào đó không trốn đi đâu được.

·

Trong sân quán trọ thoang thoảng hương sữa, khi màn đêm buông xuống, sương mù ngoài cửa sổ dần dần ngưng tụ lại như màu sữa trắng.

Có ai đó đang đun sôi sữa.

Cái nồi nhỏ bằng bạc rất tinh xảo xinh xắn, bên trong có sữa trắng ngà đang sôi ùng ục rất đẹp mắt.

Ngọn lửa bên dưới sáng bập bùng, cứ thế mà liếm đáy nồi bạc từng chút một, khiến cho sữa trong nồi sủi bọt trắng xóa.

Sau đó, lửa mạnh hơn, sữa trong nồi thậm chí còn sôi lên từng lớp bọt sữa trắng đục, nhỏ giọt xuống mép nồi, nhỏ vào trong lửa, khiến cho ngọn lửa càng cháy bùng lên sáng ngời.

Cuối cùng, sữa trong nồi bắt đầu run rẩy sủi bọt vang lên tiếng xèo xèo.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có người chao ôi một tiếng: "Sữa của ta!"

Nhất thời, cả quán trọ đều nghe thấy.

Không bao lâu sau, cửa phòng Tần Di bị gõ nhẹ, bên ngoài truyền đến một tiếng hỏi dò: "Quý khách, ông chủ của bọn ta vừa mới đun quá nhiều sữa, ngài có muốn uống một chút không?"

Tần Di ánh mắt khẽ động, nhàn nhạt cười một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi gò má trắng nõn đang đỏ bừng ở trong ngực hắn, hàm ý sâu xa thấp giọng nói: "Không cần."

"Ta vừa mới uống xong."

Thẩm Thanh Đường: ...

·

Bên này là yêu đương mật ngọt, còn bên kia là tranh cãi hỗn loạn.

Lê Trường Phong đưa Cung Phất Vũ trở về Thủ Dương Tông.

Hai người vừa đáp xuống đất, dáng đi của Lê Trường Phong hình như hơi loạng choạng.

Cung Phất Vũ sắc mặt trầm xuống, lập tức bố trí cấm chế xung quanh sân viện, sau đó đỡ lấy Lê Trường Phong.

Nhìn gương mặt trắng như sương của Lê Trường Phong giờ phút này đã nhuộm màu đỏ ửng, Cung Phất Vũ không hiểu sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, biết rõ còn cố ý hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Lê Trường Phong: ...

Lập tức, Lê Trường Phong muốn đẩy Cung Phất Vũ ra, trầm giọng nói: "Ta tự nghĩ cách, ngươi tránh xa ta ra."

Nhưng mà lúc này Lê Trường Phong bước đi đã rất loạng choạng, ánh mắt thường ngày sáng tỏ của hắn, giờ phút này đã lộ ra một loại mờ mịt mỏng manh khó mà giải thích được.

Cung Phất Vũ trầm mặc một lát, sau khi hạ quyết tâm, y liền siết chặt cổ tay Lê Trường Phong, nói: "Nếu ta không buông ngươi ra thì sao?"

Lời nói của Cung Phất Vũ khiến Lê Trường Phong hơi sững người.

Không biết qua bao lâu, Lê Trường Phong xoay gương mặt lạnh lùng đẫm mồ hôi qua, yên lặng nhìn Cung Phất Vũ.

Mặc dù đôi mắt hắn mơ hồ, nhưng vẻ mặt hắn không hiểu sao lại rất lạnh lùng.

Rồi hắn đè thấp giọng nói: "Lúc trước ta giấu em, là ta không đúng."

Nhìn thấy Lê Trường Phong như vậy, tim Cung Phất Vũ đập lỡ một nhịp, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.

Sau đó, y thấy Lê Trường Phong lẳng lặng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Ta không có tình căn, cho nên không thể cùng bất cứ ai kết thành đạo lữ."

"Ta không muốn hại em-"

"Lê Trường Phong!"

Cung Phất Vũ đột nhiên nổi giận.

Sau đó y cười lạnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lê Trường Phong: "Nếu ngươi không có tình căn, thì làm sao có thể động tâm với ta ở trong Mộng Hạc cảnh?! Ngươi nói dối thì cũng phải có căn cứ chứ!"

"Mộng Hạc cảnh...?"

Lê Trường Phong sửng sốt, sau đó hoàn hồn lại: "Em thấy hết rồi sao?"

Cung Phất Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Ta đương nhiên nhìn thấy!"

Nói đến đó, Cung Phất Vũ cũng không quan tâm Lê Trường Phong giải thích gì nữa, trực tiếp đẩy hắn vào lan can.

Lê Trường Phong muốn giãy giụa, lại bị Cung Phất Vũ kiên quyết giữ chặt.

Sau đó, Cung Phất Vũ lấy ra một viên đan dược màu tím, ép Lê Trường Phong nuốt nó, sau đó đặt lòng bàn tay lên ngực Lê Trường Phong, cưỡng ép truyền linh thức của mình vào đó mà không có bất kỳ sự dịu dàng nào.

Y thật sự không tin Lê Trường Phong không thể động tình mấy lời nói nhảm đó.

Hôm nay, y muốn Lê Trường Phong động tình, y muốn chính miệng Lê Trường Phong thừa nhận hắn từng thích y!

Tuy nhiên, khi dược tính của đan dược màu tím bùng phát, linh thức của Cung Phất Vũ từ từ xâm nhập vào biển ý thức của Lê Trường Phong.

Cung Phất Vũ quả thực phát hiện có điều gì đó không ổn.

Biển ý thức của Lê Trường Phong một mảnh khô cạn, không có một ngọn cỏ, trống rỗng tiêu điều, không có cái gì cả.

Một lúc sau, Cung Phất Vũ dùng đôi tay run rẩy siết chặt cánh tay Lê Trường Phong, hai mắt đỏ hoe hung dữ nói: "Tình căn của ngươi đâu? Tình căn của ngươi đâu mất rồi?!"

Lê Trường Phong yên lặng nhìn Cung Phất Vũ, dùng giọng điệu vô cùng mờ mịt nhỏ giọng nói: "Ta đã nói với em rồi, ta không có tình căn-- "

"Ngươi nói dối! Ta rõ ràng đã từng nhìn thấy tình căn của ngươi!"

Tay của Cung Phất Vũ càng thêm run rẩy.

Y không chỉ từng nhìn thấy nó, mà còn nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Tình căn trong biển y thức của Lê Trường Phong sinh trưởng vô cùng tốt, nó rậm rạp và tươi tốt như một cây đại thụ cao chót vót, lại vô cùng dịu dàng.

Khi gió thổi qua, xanh biếc một mảnh, y đã nhìn thấy mình ở dưới tán cây đó.

Bản thân y mặc một bộ trường bào màu trắng, ngồi trên cành cây, mái tóc đen xoăn xõa trên vai, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng.

Cách biệt một trời một vực với bản thân y của hiện tại...

Chính vì đã từng nhìn thấy những điều này nên Cung Phất Vũ chưa từng bỏ cuộc.

Y không tin, một tình cảm bền chặt sâu đậm lại trong sáng chân thành như thế, làm sao có thể nói đứt liền đứt chứ?

Rõ ràng là có, tại sao lại biến mất rồi?

Cung Phất Vũ muốn hỏi lại, nhưng lúc này Lê Trường Phong đã nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nóng rẫy chảy ròng ròng, hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê kỳ lạ.

Cung Phất Vũ phục hồi lại tinh thần sau vô số hoài nghi và kinh ngạc, nhận ra điều gì đó, trong lòng khẽ giật mình, y lập tức đỡ lấy Lê Trường Phong.

Đã không còn tình căn, hiển nhiên cũng không thể giải quyết bình thường.

Thuốc đó có uống bao nhiêu đi chăng nữa, căn bản cũng khó mà thuyên giảm được.

Lê Trường Phong cái đồ ngu xuẩn này!

Cung Phất Vũ ôm cơ thể gầy gò nóng bỏng trong vòng tay, giận muốn điên, hận muốn chết.

Nhưng y không thể làm gì được.

Lúc này, y chỉ có thể bế Lê Trường Phong sắp hôn mê lên vội vàng đi vào phòng.

Đúng lúc này, Lê Trường Phong khàn giọng đứt quãng nói: "Em tìm cho ta một ít nước lạnh, ngâm mình... sẽ không sao."

"Câm miệng!"

Lê Trường Phong: ...

Continue Reading

You'll Also Like

58.9K 3.3K 7
Hán Việt: Phản phái tựu tội hữu ứng đắc mạ? Tác giả: Trực Hạ Khán Sơn Hà Nguồn: koanchay Tình trạng bản covert: hoàn thành Tình trạng bản edit: hoàn...
3.3M 319K 111
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức...
12.3K 1K 10
Tác giả : Chiến Đấu Ba Thiểu Nữ Văn án : Thụ chết đi, xuyên qua cứu vớt cuộc đời gần như bế tắc đến mức sẽ chấm dứt của công . Một câu chuyện nhẹ nh...
9.5K 796 17
Hán Việt: Đồng liêu tam cá thất hữu hậu phiên xa Tác giả: Nhất Bình Băng Tuyết Bích Tình trạng gốc: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang | Đam mỹ | Hiện...