(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Th...

By gaucung2510

1.1M 122K 11.3K

Sau khi xuyên tới cổ đại, Nhan Tích Ninh trở thành tư sinh tử(*) gả thay cho tam hoàng tử để xung hỉ. (*)con... More

LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC!!!
Thông báo
Văn án
Chương 1.1: Phương pháp chính xác để khai phá lãnh cung
Chương 1.2: Leo nóc nhà lật ngói
Chương 2.1: Bản đồ che giấu
Chương 2.2: Chè đậu đỏ trần bì
Chương 3.1: Phu phu ân ái
Chương 3.2: Thú vui phòng the
Chương 4: Tiền từ trên trời rớt xuống
Chương 5: Quà từ bùn đất
Chương 6: Cá chạch kho tàu (Thượng)
Chương 7: Cá chạch kho tàu (Hạ)
Chương 8: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Thượng) (*)
Chương 9: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Hạ)
Chương 10: Ban thưởng không thể miêu tả
Chương 11: Thịt kho tàu (Thượng)
Chương 12: Thịt kho tàu (Hạ)
Chương 13: Vị khách không mời mà đến
Chương 14: Thế ngoại đào nguyên
Chương 15: Cá tê cay (Thượng)
Chương 16: Cá tê cay (Hạ)
Chương 17: Chân nai nướng than (Thượng)
Chương 18: Chân nai nướng than (Hạ)
Chương 19: Bữa tối hai người (Thượng)
Chương 20: Bữa tối hai người (Hạ)
Chương 21: Cối xay đậu
Chương 22: Đậu hoa hình trái tim
Chương 23: Canh cá trích đậu hũ - Đậu hũ áp chảo
Chương 24: Hình như cố nhân đến
Chương 25.1: Xuân săn (Thượng)
Chương 25.2: Xuân săn (Trung)
Chương 25.3: Xuân săn (Hạ)
Chương 26: Đồng sàng cộng chẩm
Chương 27: Thích khách
Chương 28.1: Ám sát
Chương 28.2: Con bướm hưng phấn
Chương 29.1: Dọn vào Văn Chương Uyển (Thượng)
Chương 29.2: Dọn vào Văn Chương Uyển (Hạ)
Chương 30.1: Bôi thuốc
Chương 30.2: Măng om - Canh măng hầm thịt
Chương 31.1: Hải Đông Thanh (Thượng)
Chương 31.2: Hải Đông Thanh (Hạ)
Chương 32.1: Dạ thoại
Chương 32.2: Bánh nếp lá ngải
Chương 33.1: Cơm hoa hòe (Thượng)
Chương 33.2: Cơm hoa hòe (Hạ)
Chương 34.1: Công bộ Thị lang (Thượng)
Chương 34.2: Công bộ Thị lang (Hạ)
Chương 35.1: Thịt heo xào ớt xanh và cơm cháy
Chương 35.2: Ốc nước ngọt
Chương 36: Ốc tê cay
Chương 37.1: Vào cung (Thượng)
Chương 37.2: Vào cung (Hạ)
Chương 38.1: Cứu người
Chương 38.2: Cơ Đàn
Chương 39: Mì dầu nấm
Chương 40.1: Đêm mưa
Chương 40.2: Mát xa
Chương 41: Gà bỏng ngô
Chương 42: Mơ giòn
Chương 43.1: Biệt viện ngoài kinh
Chương 43.2: Tôm hùm đất
Chương 44: Tôm hùm đất nấu tỏi
Chương 45.1: Suối nước nóng
Chương 45.2: Làm dầu nấm
Chương 46: Cơm khoai tây hầm sườn heo
Chương 47: Bánh ú và trứng vịt muối
Chương 48.1: Thay đổi
Chương 48.2: Đưa cơm
Chương 49: Hữu phu chi phu (*)
Chương 50: Hoành thánh đêm khuya
Chương 51: Mì lạnh
Chương 52: Bánh bao thịt ngựa
Chương 53.1: Món kho biến mất
Chương 53.2: Chân ngắn nhỏ
Chương 54: Thần y không đi đường bình thường
Chương 55.1: Gà hấp lá sen
Chương 55.2: Thưởng sen dưới ánh trăng
Chương 56: Sơn trà bạch ngọc
Chương 57: Thịt cuộn tường vân
Chương 58.1: Một đêm không về
Chương 58.2: Dạ thẩm
Chương 59.1: Cơm chiên đêm khuya
Chương 59.2: Tính sổ
Chương 60: Giằng co
Chương 61: Bảo vệ
Chương 62: Cá nấu dưa chua
Chương 63: Ăn ngoài
Chương 64.1: Ngũ Thạch Tán
Chương 64.2: Sứ đoàn nghị hòa
Chương 65: Bánh tổ và cua gạch
Chương 66: Dạ yến
Chương 67: Khiêu khích
Chương 68: Kinh sợ
Chương 69.1: Xuất cung
Chương 69.2: Chợ đêm
Chương 70.1: Lên đường
Chương 70.2: Túi phúc
Chương 71.1: Lẩu uyên ương
Chương 71.2: Mưa dầm
Happy new year 2023
Chương 72.1: Xứng danh
Chương 72.2: Nấm độc
Chương 73: Ân oán
Chương 74.1: Bánh kẹp thịt
Chương 74.2: Trị liệu
Chương 75.1: Bằng hữu
Chương 76: Hắn không thương ta
Chương 77: Tâm ý
Chương 78: Đào ngâm gừng tía tô
Chương 79.1: Không tha
Chương 79.2: Ác mộng
Chương 80: Bí mật
Chương 81: Yến hội sinh thần
Chương 82: Sát tâm
Chương 83: Cái chết của Mai Quý phi
Chương 84: Loạn cục
Chương 85: Dứt bỏ
Chương 86: Đưa tiễn
Chương 87: Phụ tử và quân thần (Thượng)
Chương 88: Phụ tử và quân thần (Hạ)
Chương 89: Đến hoàng lăng tìm chân tướng
Chương 90: Gà ăn mày
Không phải chương mới
Chương 91: Nướng thịt ngoài trời
Chương 92: Thỉnh quân nhập mộng
Chương 93: Sinh nhật
Chương 94: Lập uy ở Lương Châu (Thượng)
Chương 95: Lập uy ở Lương Châu (Hạ)
Chương 96: Chiêu hiền nạp sĩ
Chương 97: Khoai tây hầm thịt bò
Chương 98: Nắng hạn gặp mưa rào
Chương 99: Miến huyết vịt
Chương 100: Trăm phế đãi hưng
Chương 101: Đại bàn kê (*)
Chương 102: Thu hoạch
Chương 103: Bánh bao nướng và hạt dẻ nướng
Chương 104: Thành thật với nhau
Chương 105: Trứng bắc thảo
Chương 106: Diện mạo mới
Chương 107: Bữa tối dưới ánh nến
Chương 108: Khách từ phương xa
Chương 109: Nổi gió
Chương 110: Tiêu Linh sa lưới
Chương 111: Đánh vào điểm yếu
Chương 112: Huyết tế
Chương 113: Doanh trại trong núi
Chương 114: Heo nướng da giòn
Chương 115: Mừng vụ thu
Chương 116: Nhập đông
Chương 117: Thánh chỉ
Chương 118: Trở về kinh
Chương 119: Tương tư
Chương 120: Diện thánh
Chương 121: Bức vua thoái vị (Thượng)
Chương 122: Bức vua thoái vị (Trung)
Chương 123: Bức vua thoái vị (Hạ)
Chương 124: Chủ mưu phía sau
Chương 125: Thế bất khả kháng
Chương 126: Trần ai lạc định (Thượng)
Chương 127: Trần ai lạc định (Hạ)
Chương 128: Đồng tâm kết (Hoàn chính văn)
Phiên ngoại 1: Canh Mạnh Bà trộn nước (Thượng)
Phiên ngoại 2: Canh Mạnh Bà trộn nước (Hạ)
Phiên ngoại 3: Cơm chặt đầu (Thượng)
Phiên ngoại 4: Cơm chặt đầu (Hạ)
Phiên ngoại 5: Cơ Lương cầu thân ký
Phiên ngoại 6: Người không thể bỏ được (Thượng)
Phiên ngoại 7: Người không thể bỏ được (Hạ)
Phiên ngoại 8: Công cụ hình người của Sở Liêu (Thượng)
Phiên ngoại 9: Công cụ hình người của Sở Liêu (Hạ)
Phiên ngoại 10: Nắm tay nhau đi khắp non sông
Phiên ngoại 11: Tìm được ngươi rồi (Hoàn)

Chương 75.2: Ngươi có thể ôm ta một cái không?

5.4K 592 48
By gaucung2510

Editor: Yang1002

  Nhìn thấy ngón chân Cơ Tùng cử động, trong mắt Nghiêm Kha ứa ra nước mắt, hắn lớn tiếng khụt khịt. Diệp Lâm Phong liếc hắn một cái: "Nghẹn, đừng làm cho nước mắt nước mũi của ngươi dính vào miệng vết thương."

    Nghiêm Kha vội vàng ngẩng đầu ý đồ nghẹn nước mắt vào trong, ngày hôm qua Diệp thần y nói với hắn, lúc phẫu thuật cho chủ tử, bộ vị nào trên thân thể hắn cũng không thể va chạm vào miệng vết thương của chủ tử. Thần y nói trên người có rất nhiều đồ vật bẩn, nếu chạm vào miệng vết thương, thời gian miệng vết thương khôi phục cũng chậm .

    Chủ tử thật vất vả mới có hôm nay, như thế nào có thể bởi vì chính mình ảnh hưởng y khang phục đâu?

    Nghiêm Kha đỏ cả hốc mắt lên, Cơ Tùng có chút không đành lòng: "Ta không sao, không cần lo lắng cho ta."

    Diệp Lâm Phong lạnh nhạt nói: "Ngươi đương nhiên không có việc gì, ngươi chỉ cần nằm úp sấp là được. Có việc chính là lão phu, lão phu phải vội suốt một ngày."

    May vá thần kinh là một việc tinh vi, trong thời gian này Diệp Lâm Phong dùng thỏ để luyện tập. Căn cứ kinh nghiệm tích lũy được gần đây, ông cảm thấy thời gian giải phẫu phải kéo dài đến giờ Tuất. Trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ không thể rời khỏi mật thất, tự nhiên cũng không thể ăn uống.

    So sánh ra, Cơ Tùng là nhẹ nhàng nhất trong ba người, mệt nhất tự nhiên là Diệp Lâm Phong. Trong tay Diệp Lâm Phong nắm chính là kinh mạch của Cơ Tùng, thoáng sai lệch một chút, liền quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của Cơ Tùng. Mỗi khi khâu một sợi thần kinh lại, thần kinh Diệp Lâm Phong liền căng chặt tới cực điểm.

    Nghe được hai người Nghiêm Kha cùng Cơ Tùng cổ vũ cho nhau, ông tức lại không có chỗ phát: "Sao không ai lo lắng cho lão phu? Lão phu cũng là người."

    Cơ Tùng chắp tay: "Vất vả thần y." Việc Diệp Lâm Phong là cữu phụ y chỉ có y cùng Nhan Tích Ninh biết, bọn Nghiêm Kha cũng không rõ. Cũng không phải Cơ Tùng không tín nhiệm đám thị vệ này của y, mà là Diệp Lâm Phong cố ý công đạo việc này không thể truyền ra ngoài.

    Diệp Lâm Phong còn muốn vui vẻ gây sức ép cho đám thị vệ của Vương phủ đâu, ông liền thích xem bọn thị vệ bị ông khi dễ đến gào khóc kêu la không có biện pháp làm gì ông. Nếu để cho bọn thị vệ biết tầng quan hệ này, ông sẽ không thể không biết xấu hổ xuống tay.

    Thời gian trôi qua từng chút, kinh mạch từng cái từng được khâu lại. Đợi khi may lại phần da đã mở ra, Diệp Lâm Phong ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát. Thời gian giống như đúc thời gian mà ông tính ra, lúc này đúng là giữa giờ Tuất.

    Sắc mặt Diệp Lâm Phong trắng bệch, hai chân ông đã cứng đến chết lặng . Nhưng ông vẫn nghiêm túc quấn một tầng băng gạc thật dày lên chân và trên lưng Cơ Tùng, chờ quấn băng gạc xong, ông lau lau mồ hôi trên đầu: "Sắp mệt chết lão phu. Dung Xuyên, kinh mạch đứt của ngươi lão phu đã khâu tốt cho ngươi rồi."

    Nghiêm Kha kích động không thôi: "Thần y, chủ tử của chúng ta có phải có thể đứng lên không!"

    Diệp Lâm Phong thu từng khối băng gạc dính máu lại: "Làm sao dễ dàng được như vậy, thần kinh mới vừa khâu lại phi thường yếu ớt. Dung Xuyên bị thương nặng, ít nhất phải dưỡng trên nửa năm mới có thể khôi phục, hơn nữa trong lúc đó không thể lại bị thương. Ngàn vạn lần không thể vội vã đứng lên, cần phải được ta gật đầu, y mới có thể đặt chân chạm đất, đã biết chưa? Dục tốc bất đạt."

    Nghiêm Kha liệt miệng: "Đã biết đã biết. Thuộc hạ nhất định sẽ trông chừng Vương gia, để y ngoan ngoãn nghe lời thần y."

    Diệp Lâm Phong "Sách" một tiếng: "Ngươi ư? Hay là thôi đi. Nếu ngươi có thể ngăn được chủ tử nhà ngươi mới có vấn đề , việc này ta quay đầu nói lại cho Tích Ninh, có hắn quản ta yên tâm."

    Mới vừa làm xong giải phẫu, hai chân Cơ Tùng không thể gấp khúc, y nằm ở trên giường được bọn thị vệ nâng ra ngoài. Lúc bọn thị vệ kích động nâng Cơ Tùng đi lên hành lang gấp khúc, Cơ Tùng đột nhiên nhớ tới sau khi gặp chuyện ở bãi săn, Vương phi của y cũng bị nâng đi giống như vậy.

    Lúc ấy thần tình Nhan Tích Ninh sinh vô khả luyến, lúc ấy y không hiểu vì sao A Ninh lại lộ ra biểu tình như vậy. Hiện tại y có thể lý giải, bởi vì bị bọn thị vệ nâng đi, thật sự cảm thấy rất thẹn.

    Gió đêm ấm áp thổi tới trên người, càng ngày càng tới gần Văn Chương Uyển, tâm tình Cơ Tùng trở nên đặc biệt vui mừng. Tim đập một tiếng so với một tiếng nhanh, y đã suốt một ngày không gặp Vương phi của mình, không biết A Ninh đang làm cái gì? Là đã ngủ rồi, hay đang làm đồ ăn ngon chờ y trở về?

    Lúc này bên tai y lại vang lên giọng Diệp Lâm Phong: "Đúng rồi, có chuyện nói với ngươi. Đầu tiên lão phu phải chúc mừng ngươi trọng chấn hùng phong, bất quá ngươi gần nhất phải có điểm kiềm chế, đừng đụng tới kinh mạch yếu ớt, lão phu không muốn khâu lại cho ngươi lần thứ hai. Một câu, phải cấm dục."

    Cơ Tùng: . . . . . .

    Biểu tình của bọn thị vệ chung quanh càng phức tạp, nguyên lai trước đây chủ tử của bọn họ. . . . . . không được sao? Làm khó Vương phi.

    Còn chưa tới gần Văn Chương Uyển, Cơ Tùng chợt nghe được tiếng bước chân của Nhan Tích Ninh. Y cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhan Tích Ninh vội vàng chạy lại đây: "Dung Xuyên, ngươi cảm thấy thế nào?"

    Nhan Tích Ninh hôm nay làm thuật toán cả một ngày, đừng nói, dưới sự chi phối của đề toán, hắn thành công giải thoát từ trạng thái rối rắm rồi. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hôm nay Cơ Tùng hôn hắn, chính là bởi vì y rất khẩn trương.

    Làm một người sắp tiến hành giải phẫu, Cơ Tùng cần người an ủi. Đều nói người đang chịu kích thích lớn sẽ làm ra hành động khác thường, Cơ Tùng nhất định là nghĩ thông qua việc hôn môi này giải phóng áp lực.

    Nhan Tích Ninh tự thôi miên mình, hơn nữa thành công thôi miên chính mình. Nhưng khi hắn nhớ tới nụ hôn kia của Cơ Tùng, vẫn có chút mặt đỏ tai hồng tim đập nhanh, vì thế hắn không thể không làm nhiều thêm vài đề mới áp chế được tình tự khác thường.

    Bọn thị vệ dừng cước bộ, Cơ Tùng thấy rõ mặt Nhan Tích Ninh. Dưới ánh nến Vương phi nhà y giống như trích tiên, làm cho y không thể rời tầm mắt. Nghĩ đến nụ hôn mềm nhẹ trước đó, nhịp tim Cơ Tùng lại nhanh hơn vài phần.

    Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày y sẽ không khống chế được chính mình, ở trước công chúng hôn môi một người. Hiện giờ hồi tưởng lại, bên tai Cơ Tùng cũng có chút nóng lên.

    Nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng hận không thể ôm Vương phi của y vào trong ngực. Nhưng y không thể nhúc nhích, vì thế chỉ có thể bắt buộc bản thân bình tĩnh, y ôn thanh nói: "Ta đã trở về. Thần y nói trị liệu rất thành công."

    Trái tim căng chặt cả một ngày của Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn tươi cười sáng lạn: "A, thật tốt! Chúc mừng Dung Xuyên! Cám ơn thần y!" Lúc Nhan Tích Ninh cười rộ lên đặc biệt linh động, trong lòng Cơ Tùng ngứa ngáy, có cái gì đó rốt cuộc không đè được.

    Nếu chính mình tạm thời không có biện pháp ôm Vương phi của mình, vậy để cho Vương phi đến ôm mình đi!

    Cơ Tùng mở hai tay với Nhan Tích Ninh, ánh mắt chờ mong: "Vương phi, có thể ôm ta một chút không?"

    Trong đầu Nhan Tích Ninh lại lướt qua cái hôn nhẹ sáng nay, hắn nghĩ hắn hẳn là tìm cái lý do cự tuyệt Cơ Tùng. Nhưng mà thân thể hắn lại nhanh hơn ý thức, khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã ôm Cơ Tùng trong lòng.

    Tren người Cơ Tùng có vị thuốc đông y chua xót, hỗn hợp mùi huân hương ngửi vào cũng không khó ngửi. Hô hấp của Cơ Tùng cùng tiếng tim đập bị phóng đại bên tai, cùng lúc đó bên tai hắn nổi lên một tiếng tim đập khác như đánh trống reo hò, một tiếng lại một tiếng. . . . . .

    Đó là, tiếng tim của mình.

    Hai nhịp tim kỳ dị đan vào, hô hấp hai bên cũng chậm rãi giao hòa. Ngay tại thời khắc này, nhịp tim hai người hợp lại làm một, nhịp tim cao thấp mạnh yếu bất đồng biến thành tần suất giống nhau.

    Nửa người Nhan Tích Ninh ghé vào trên người Cơ Tùng, tim đập như trống sắc mặt đỏ lên máu toàn thân đều đang gia tốc. Hắn có chút mờ mịt, chỉ là một cái ôm mà thôi, như thế nào sẽ có loại phản ứng này?

    Vì không cho Cơ Tùng nhìn ra khác thường, Nhan Tích Ninh vỗ nhẹ nhẹ lên ngực Cơ Tùng ý đồ nói sang chuyện khác: "Đói bụng không? Ta làm canh đậu xanh thanh mát giải nhiệt."

    Hắn thử đứng thẳng dậy, nhưng mà Cơ Tùng cũng không muốn buông hắn ra. Mặt Nhan Tích Ninh đỏ hơn một chút: "Tùng Tùng. . . . . ."

    Bên tai truyền đến tiếng của Diệp Lâm Phong: "Mới vừa nói với ngươi như thế nào? Phải cấm dục."

    Lúc này Cơ Tùng mới lưu luyến không rời mà buông tay, y oán niệm nhìn lại, chỉ thấy trong tay Diệp Lâm Phong bưng một cái bát rộng, một mùi hương bạc hà thanh mát truyền tới.

    Diệp Lâm Phong khuấy canh đậu xanh trong bát : "Chưa từng thấy qua canh đậu xanh trong suốt như vậy, làm thế nào vậy? Xanh xanh đỏ đỏ trong này là cái gì? Còn có viên màu xanh trắng này là cái gì? Bên trong sao còn có gạo nếp?"

    Nhan Tích Ninh đứng thẳng thân hình, hắn trộm liếc Cơ Tùng một cái rồi áp chế cảm xúc phức tạp: "À, màu xanh đỏ gọi là sợi hoa hồng, màu xanh trắng chính là đường bí đao. Loại canh đậu xanh này là làm theo vùng Tô Phủ, đem đậu xanh hầm đến nở bung rồi vớt ra, đồng thời chưng chín gạo nếp, sợi hoa hồng, đường bí đao cùng nước sôi để nguội khuấy tan, thêm mật hoặc là đường phèn, thêm một hai giọt bạc hà tạo thành."

    "Canh đậu xanh sau khi làm xong đặt vào thùng băng, hiện tại ăn vào có phải đặc biệt mát lạnh hay không?"

    Diệp Lâm Phong liên tục gật đầu: "Ừm, nước canh thanh thấu, thanh mát giải nhiệt, mỹ vị mỹ vị." Uống một chén canh đậu xanh, mỏi mệt tiêu tán đi không ít, thời tiết nóng cũng tiêu tán hơn rất nhiều.

    Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta làm một tô đặt ở trong thùng băng, tất cả mọi người đi uống một chén đi."

    Nghe nói như thế bọn thị vệ hoan hô một tiếng: "Cám ơn Vương phi!" "Chỉ có Vương phi nhớ thương chúng ta."

    Hai chân Cơ Tùng không thể đã bị vật nặng đè ép. Lo lắng mình ngủ không quy củ, Nhan Tích Ninh đã ở trong phòng dọn dẹp ra một khối đất dùng để đặt giường của Cơ Tùng. Giường liền an trí ở chỗ từng đặt tháp gấm, giữa tháp gấm và giường đặt một bức bình phong.

    Trước đây khi ngủ ở tháp gấm, Cơ Tùng cũng không cảm thấy bình phong vướng bận. Chính là hôm nay không biết sao lại thế này, y quay đầu nhìn thấy bình phong trong lòng liền toát ra một chút tức giận không tên.

    Không thể cùng ngủ với A Ninh đã rất khó chịu, vậy mà bình phong còn ở giữa bọn họ. Nhẫn cũng không thể nhẫn, Cơ Tùng vẫy tay với Nghiêm Kha: "Đem bình phong nâng ra ngoài đi."

    Nghiêm Kha còn đang nhớ về canh đậu xanh trong veo, trong lòng hắn buồn bực đồng thời nghe theo lời chủ tử nhà hắn: "Vâng. Hàn Tiến, tiến vào giúp một tay."

    Lúc Nhan Tích Ninh bưng canh đậu xanh vào nhà chỉ thấy bọn Nghiêm Kha đem bình phong tới góc tường, lúc này Cơ Tùng ra mệnh lệnh: "Đem giường của ta dịch qua bên kia một chút."

    Nhan Tích Ninh: . . . . . .

    Cảm xúc Nhan Tích Ninh cưỡng chế lại điên cuồng xông ra, hắn lại bắt đầu luống cuống. Hắn cảm thấy hắn đại khái có tật xấu gì, vì sao hiện tại muốn tới gần Cơ Tùng, lại muốn rời xa y? Chẳng lẽ trời quá nóng, khiến cho hắn nóng đến choáng váng sao?

    Nếu không một lát vẫn là đi làm vài đề toán đi? Hắn cảm thấy hắn cần bình tĩnh một chút.

__________________________

    Tác giả có chuyện nói:

    Diệp Lâm Phong: Dịch cái gì mà dịch? Lại dịch tiếp liền biến thành giường đôi. Tách ra, nhớ rõ lời lão phu nói, cấm, dục!

    Cơ Tùng: Ta chỉ nhìn, không làm cái gì.

Continue Reading

You'll Also Like

347K 28.5K 120
Tên hán việt: Nan triền Tác giả: Ngư Sương Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Nhẹ nhàng , Phát sóng trực tiếp...
26.4K 2.3K 23
Geminifourth
766K 65.4K 123
Thể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơ...
37.4K 6.3K 49
Tác giả: Hoa Quyển Nhân vật chính: Lục Vân Đình x Giang Vu Thanh (Mỹ công ốm yếu kiêu ngạo x Thụ ngốc bạch ngọt) Tag: Cổ đại, niên thượng, hỗ sủng, c...