[ĐM][EDIT] Ta làm bình hoa ở...

By Meii0106_

118K 13.2K 1.1K

Tên hán Việt: Ngã tại vô hạn thế giới đương hoa bình Tác giả: Điềm Họa Phảng Editor + Beta: Meii Độ dài: 397... More

Văn án
Chương 1: Đứa trẻ ma (1) - Thân thể kiểu nhược
Chương 2: Đứa trẻ ma(2) - Lả lướt ong bướm
Chương 3: Đứa trẻ ma (3) - "Nụ hôn chúc ngủ ngon của anh đâu?"
Chương 4: Đứa trẻ ma (4) - "Em nhìn xem, bé con của chúng ta đang khóc...."
Chương 5: Đứa trẻ ma (5) - Nắm trong tay tùy ý thưởng thức.
Chương 6: Đứa trẻ ma (6) - "Muốn trèo cao, tốt nhất là nên chọn tôi..."
Chương 7: Đứa trẻ ma (7) - "Anh mau tới đây đón tôi về nhà được không?"
Chương 9: Đứa trẻ ma (9) - "Rửa sạch tất cả những thứ bẩn thỉu."
Chương 10: Đứa trẻ ma (10) - "Như vậy cũng là bắt nạt ư?"
THÔNG BÁO
Chương 11: Đứa trẻ ma (11) - Mẹ đàn ông
Chương 12: Đứa trẻ ma (12) - Bí mật ở tầng hầm.
Chương 13: Đứa trẻ ma (13) - "Ngạc nhiên chưa!"
Chương 14: Đứa trẻ ma (14) - "... Ông xã à..."
Chương 15: Đứa trẻ ma (15) - "Em ấy vẫn luôn vừa cười vừa khóc..."
Chương 16: Đứa trẻ ma (16) - Ngã đầu tài
Chương 17, 18: Đứa trẻ ma
Chương 19: Đứa trẻ ma (19) - Kẻ lừa đảo
Chương 20: Đứa trẻ ma (20) - Có lẽ lúc này tôi đã chết rồi...
Chương 21, 22, 23
Chương 24 (1) : Thế giới hiện thực (1)
Chương 24 (2) : Thế giới hiện thực (1)
Chương 25: Thế giới hiện thực (2)
Chương 26: Trường học ma quái (1) - Chúc mừng bạn đã rút được thẻ bài...
Chương 27: Ngôi trường ma quái (2) - Có lẽ tôi điên rồi!
Chương 28: Ngôi trường ma quái (3) - "Tôi có ăn thịt cậu đâu?"
Chương 29: Ngôi trường ma quái (4) - ".... Đừng đi..."
Chương 30: Ngôi trường ma ám (5) - Cậu mơ thấy Mạc Vân Sơ.
Chương 31: Ngôi trường ma quái(6)- Kỳ Vân và Cố Minh đều đưa tay về phíacậu....
Chương 32: Ngôi trường ma quái (7) - "So với tưởng tượng của em thì ..."
Chương 33: Ngôi trường ma quái (8) - Thứ đồ bẩn thỉu.
Chương 34: Trường học ma quái (9) - "Làm tôi thấy thật cảm động."
Chương 35: Ngôi trường ma quái (10)
Chương 36: Ngôi trường ma quái (11) - Nếu như có thể được Kỳ Vân....
Chương 37: Ngôi trường ma quái (12) - Quái vật chân chính đáp lời.
Chương 38: Ngôi trường ma quái (13) - "Tôi yêu em."
Chương 39: Ngôi trường ma quái (14) - "Đây là một câu chuyện cũ..."
Chương 40: Ngôi trường ma quái (15) - "Những nguyện vọng em đã ghi..."
Chương 41 (1): Ngôi trường ma quái (16)
Chương 41 (2): Ngôi trường ma quái (16)
Chương 42: Ngôi trường ma quái (17) - "Tiều Ninh à, anh nhớ ra rồi...."
Chương 43: Ngôi trường ma quái (18) - Giấc mơ...
Chương 44 (1): Thế giới hiện thực (3) - Hình như cậu thích Kỳ Vân....
Chương 44 (2): Thế giới hiện thực (3) - Hình như cậu thích Kỳ Vân....
Chương 45 (1): Người chồng ma (1) - Chúc mừng bạn đã nhận được....
Chương 45: Người chồng ma (2) - Chúc mừng bạn đã nhận được....
Chương 46: Người chồng ma (2) - "Người trời sinh một cặp, ...."
Chương 47: Người chồng ma (3) - "Tân nương mới ~ Cưới vào nhà ~ Phúc vào cửa ~"
Chương 48: Người chồng ma (4) - "Ngươi có muốn lão bà không?"
Chương 49: Người chồng ma (5) - Tiểu thê tử.
Chương 50: Người chồng ma (6) - Quả thực....
Chương 51: Người chồng ma (7) - Đỏ như nốt chu sa.
Chương 52: Người chồng ma (8) - "Cửa kiệu mở ra, hỉ nha!"
Chương 53: Người chồng ma (9) - Làm cậu....
Chương54:Người chồng ma(10)-"Nguyện say đến trăm năm, ba vạn sáu nghìn ngày."
Chương 55: Người chồng ma (11) - Đêm xuân đáng giá ngàn vàng....
Chương 56: Người chồng ma (12) - Đồng sàng.
Chương 57: Người chồng ma (13) - "Làm gì.... Với ta...."
Chương 58: Người chồng ma (14) - Tựa như ôn hương noãn ngọc đầy trong vòng tay.
Chương 59: Người chồng ma (15) - "Muốn..."
Chương 60: Người chồng ma (16) - "Hắn rất thích ngươi."
Chương 61: Người chồng ma (17) - "Người nào đến đó, mau xưng tên ra...."
Chương 62: Người chồng ma (18) - "Đã có phu quân...."
Chương 63: Người chồng ma (19) - "Chỉ cần là từ trên người nương tử...."
Chương 64: Người chồng ma (20) - Bắt cá hai tay.
Chương 65: Người chồng ma (21) - Bắt cá.
Chương 66: Người chồng ma (22) - Nhìn qua như một người chồng vô cùng ân cần.
Chương 67: Người chồng ma (23) - "Xin chào! Ta là phu quân của Đường Ninh..."
Chương 68: Người chồng ma (24) - chi phối....
Chương 69: Người chồng ma (25) - Mật ngọt chết ruồi....
Chương 70: Người chồng ma (26) - "Chỉ mong mi được vui vẻ...."
Chương 71: Người chồng ma (27) - Chỉ cần....
Chương 72: Người chồng ma (28) - "Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thích em rồi"
Chương 73: Người chồng ma (29) - Ngậm trong miệng sợ tan.
Chương 74: Người chồng ma (30) - Phúng viếng.
Chương 75: Người chồng ma (31) - Huyết lệ.
Chương 76: Người chồng ma (32) - "Giống như ngọc trai..."
Chương 77: Người chồng ma (33) - Mềm như bùn....
Chương 78: Người chồng ma (34) - Minh hôn
Chương 79: Người chồng ma (35) - Sau đó....
Chương 80: Người chồng ma (36) - Nhiệt tình đổi nhiệt tình
Chương 81: Người chồng ma (37) - "Phu quân"
Chương 82: Người chồng ma (38) - "Sao nương tử yếu ớt vậy..."
Chương 83: Người chồng ma (39) - "Ai làm nương tử của ta rơi nước mắt..."
Chương 84: Người chồng ma (40) - Bà lão ma.
Chương 85: Người chồng ma (41) - "Phải làm thế nào, em mới nguyện ý..."
Chương 86: Người chồng ma (42) - "Ta..."
Chương 87: Người chồng ma (43) - "Sai rồi!"
Chương 88: Người chồng ma (44) - Lấy khí vận làm sính lễ cũng đâu có sao.......
Chương 89: Người chồng ma (45) - Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản...
Chương 90: Thế giới hiện thực (4) - "Đường Ninh này..."
Chương 91: Thế giới hiện thực (5) - "Đã hơn một trăm triệu...."
Chương 92: Thế giới hiện thực (6) - Bạn trai.
Chương 93 thế giới hiện thực (7) - "Người đó là....
Chương 94 thế giới hiện thực (8) - "Woaa ~ gợi cảm như mèo con...
Chương 95: Thị trấn ma (1) - Chúc mừng người chơi đã nhận được ...
Chương 96: Thị trấn ma (2) - Truyền thuyết Hà Thần.
Chương 97: Thị trấn ma (3) - Ca hát.
Chương 98: Thị trấn ma (4) - Tắm rửa.
Chương 99: Thị trấn ma (5) - Đôi môi tái nhợt mềm mại chạm lên....
Chương 100: Thị trấn ma (6) - Cùng quỷ quái kia chung chăn chung gối....
Chương 101: Thị trấn ma (7) - Vẻ mặt không xong.
Chương 102: Thị trấn ma (8) - "Nhất định Hà Thần sẽ thực hiện tâm nguyện...."
Chương 103: Thị trấn ma (9) - Bán tà thần.
Chương 104: Thị trấn ma (10) - Thẻ bài hệ mị lực cấp S chân chính ra trận.
Chương 105: Thị trấn ma (11) - Cái kia...
Chương 106: Thị trấn ma (12) - "Người này, thật là thú vị."
Chương 107: Thị trấn ma (13) - Sự vui mừng tràn ngập trong mắt thiếu niên.
Chương 108: Thị trấn ma (14) - "Anh có biết Mạc Vân Sơ không?"
Chương 109: Thị trấn ma (15) - Đây rõ ràng là thiên tài câu cá(*)....
Chương 110: Thị trấn ma (16) - Con mồi.
Chương 111: Thị trấn ma (17) - "Hà Thần đại nhân, xin người hãy cứu tôi."
Chương 112: Thị trấn ma (18) - "Em là của ta."
Chương 113: Thị trấn ma (19) - "Lúc trước khi cậu nhảy xuống nước cứu tôi...."
Chương 114: Thị trấn ma (20) - "Hôn xong liền chạy, hửm?"
Chương 115: Thị trấn ma (21) - "Tận, hai, người...."
Chương 116: Thị trấn ma (22) - Miếu.

Chương 8: Đứa trẻ ma(8) - Vân trong bát vân kiến vụ, Sơ trong húc nhật sơ thăng

2.1K 268 46
By Meii0106_

Chương 8: Đứa trẻ ma (8) - "Vân trong bát vân kiến vụ, sơ trong húc nhật sơ thăng"

Edit: Meii

"Đã xảy ra chuyện gì? Cho anh biết địa chỉ ở đâu? Anh sẽ đến đón em ngay." Mạc Vân Sơ hỏi dồn dập, nhưng giọng nói của hắn vẫn vô cùng trầm ổn, tạo cho người nghe cảm giác yên tâm.

So với âm sắc bén nhọn của hệ thống, giọng nói của hắn dễ chịu vô cùng.

Đường Ninh đã hoàn toàn không kiểm soát được nước mắt của mình nữa, cậu vừa khóc vừa đọc địa chỉ của mình, xung quanh là bóng tối âm u, giống như một con thú hung dữ trong vực thẳm chuẩn bị nuốt chửng cả người cậu.

Thân thể băng giá đè chặt trên người cậu, lòng bàn tay nắm chặt lấy eo như muốn bẻ gãy thắt lưng của cậu.

Đường Ninh run lên vì đau đớn, từng phút từng giây trôi qua như đang dày vò cậu, cậu không biết bản thân mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa, thân thể lung lay như sắp đổ. Cậu không dám mở mắt ra, còn con ma kia cũng không ngừng nói chuyện với cậu. Nó biến thành giọng nói của hệ thống, biến thành giọng nói của người đại diện của cậu ở thế giới thực, biến thành giọng của vô số người, như thể tất cả mọi người đều đang ghé đầu vào vai cậu, trăm miệng một lời kêu lên:

"Mau nhảy đi!!"

"Mau nhảy đi!!"

"Mau nhảy đi!!"

Bỗng bàn tay lạnh ngắt từ thắt lưng di chuyển đến mắt cá chân cậu, mạnh mẽ kéo chân cậu xuống.

Đường Ninh một tay cầm điện thoại, tay kia nắm lấy tay vịn, cậu đã kiệt sức, nhưng thứ kia vẫn nắm chặt cổ chân cậu, mắt cá chân cậu dường như sắp gãy đến nơi. Trong bóng tối, một mình Đường Ninh gian nan chống cự lại sức mạnh vô hình kia, nó nắm chặt chân cậu cố lôi về phía trước, nhìn dáng vẻ của Đường Ninh như thể cậu đang nhảy một điệu nhảy kì lạ.

Đau quá.

Lạnh quá.

Mệt mỏi quá.

Bỗng, một cảm giác lạnh lẽo và mềm mại truyền đến từ cổ Đường Ninh, một cái đầu nhỏ áp vào tai cậu khẽ thì thầm: "Mẹ ơi."

Cơn ác mộng đêm qua lại ùa về.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Toàn thân Đường Ninh run lên, sức lực kia mạnh đến không thể cưỡng lại được. Cậu kiệt sức, thả lỏng thân mình, gió lạnh thổi qua mặt cậu, cứ thế cậu rơi xuống vực sâu trước mắt.

Bỗng một bàn tay mảnh khảnh, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cậu.

Ấm áp.

Độ ấm ấy mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi vực sâu. Cậu loạng choạng ngã về phía sau và rơi vào một vòng tay rộng lớn và vững chắc. Thế giới trước mắt cậu hoàn toàn sụp đổ. Mũi của Đường Ninh ngửi thấy mùi hương gỗ trầm ấm trong không khí, rõ ràng đây là mùi hương đặc biệt trên cơ thể của Mạc Vân Sơ, một mùi hương làm cho người ta yên tâm đến mức chìm vào nó từ bao giờ.

"Tiểu Ninh!" Giọng nói của Mạc Vân Sơ lộ rõ vẻ sợ hãi, dường như hắn đã chạy rất vội vàng đến đây nên đến tận lúc này, hơi thở của hắn vẫn rất dồn dập: "Sao em lại bất cẩn như vậy? Suýt nữa thì ngã cầu thang rồi...."

Trái tim trong lồng ngực hắn vẫn đang đập kịch liệt, dường như vẫn đang đắm chìm trong dư vị của sợ hãi, Đường Ninh chậm rãi mở mắt ra, đèn đã sáng lên, ánh sáng chói mắt trước mặt khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng, đôi mắt lạc lõng rưng rưng.

Dưới ánh đèn chói loá, đôi mắt cậu ngây ngốc mà nhìn chằm chằm ánh đèn, nước mắt như pha lê từ trong hốc mắt đỏ hồng chầm chậm chảy xuống, theo làn da trắng nõn trong trẻo mà trượt dài, sau đó tụ lại trên khuôn hàm thanh tú rồi mới lặng lẽ rơi xuống.

Mạc Vân Sơ đang lo lắng hỏi han cậu, môi mỏng bỗng dừng lại, đôi mắt phượng dài hẹp lúc này khẽ mở lớn.

Hắn nhìn Đường Ninh.

Đừng Ninh không biết rằng lúc này mình đang toát ra vẻ đẹp ảo diệu như thế nào dưới sự khống chế của nỗi sợ hãi. Khuôn mặt ửng đỏ, cần cổ hơi nghển lên duyên dáng, bờ môi khẽ run lên vì nức nở.... Lúc này cậu như một tác phẩm xinh đẹp đầy tinh xảo, một tế phẩm mỹ miều đang nghển cổ chấp nhận số phận của mình.

"..."

"Mạc Vân Sơ?"

"Mạc Vân Sơ?"

Giọng mũi lộ ra một chút mềm mại, giống như một con mèo con sợ hãi kêu một tiếng đáng thương, Đường Ninh sợ hãi chỉ biết cầu cứu Mạc Vân Sơ.

Bị gọi vài lần, Mạc Vân Sơ mới tỉnh táo lại, mắt phượng lộ ra vẻ xin lỗi, "Thực xin lỗi, hôm nay quay phim hơi mệt, không cẩn thận mà ngẩn người, Tiểu Ninh, em vừa nói gì thế?"

Đường Ninh nghe hắn nói vậy, nhanh chóng nói ra những lời này: "Là lỗi của tôi, tôi đã không để anh nghỉ ngơi tốt."

Vừa xin lỗi hắn, cậu vừa dùng hai tay siết chặt lấy áo của Mạc Vân Sơ, cậu đã quá sợ rồi, thế nhưng vẫn nhớ ra người đi cùng mình đến đây.

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Có chuyện gì vậy?" Mạc Vân Sơ hỏi.

"Lục Ứng Tinh đã đến đây cùng tôi, anh có thấy Lục Ứng Tinh không?" Đường Ninh lo lắng hỏi.

"Lục Ứng Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mạc Vân Sơ quan tâm hỏi, giống như một người bạn trai yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Đường Ninh nhớ tới hệ thống nói là không thể nói với Mạc Vân Sơ chuyện có ma, cậu bỗng cái khó ló cái khôn, "Tôi nhờ anh ta đến quay video những chuyện kỳ bí số tiếp theo, nhưng lại vô tình lạc mất anh ta."

"Em thử gọi điện thoại xem? "Mạc Vân Sơ đề nghị.

Lúc này Đường Ninh mới nhớ ra hình như bây giờ điện thoại đã có tín hiệu, cậu nhanh chóng gọi cho Lục Ứng Tinh, trong điện thoại phát ra một giọng nói khàn khàn, "Em thế nào? Có bị thương không?"

"Tôi không có việc gì? Anh có sao không?" Đường Ninh quan tâm hỏi.

"Hình như tôi bị ngã xuống cầu thang. Khi tỉnh lại, thì đã là 11 giờ đêm rồi, bây giờ tôi đang ở tầng bốn." Lục Ứng Tinh thấp giọng mắng, "Mẹ kiếp. Nơi này thật sự là có chút tà ma đấy, nhà lão tài xế họ Lưu kia tôi gõ thế nào cũng không mở, không biết có phải đang ngủ như chết rồi không. Quên đi, em đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm em trước."

"Tôi đang ở lối vào cầu thang tầng hai." Đường Ninh nói thêm, "Mạc Vân Sơ đang ở bên cạnh tôi."

Lục Ứng Tinh đang chửi rủa hăng say bỗng dừng lại không nói nữa. Một lúc sau, Đường Ninh nhìn thấy Lục Ứng Tinh khập khiễng đi xuống cầu thang, trên trán gã còn có một vết máu lớn, trông rất chật vật.

Ngược lại, Mạc Vân Sơ quần áo chỉn chu, lịch lãm lại càng thêm mê hoặc hơn.

"Chào buổi tối." Mạc Vân Sơ khẽ mỉm cười, "Hôm nay cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Ninh, trông cậu không được khoẻ lắm, có cần tôi gọi 120 cho cậu không?"

"Chào buổi tối đại minh tinh, tôi chỉ bị gãy chân thôi, tay vẫn dùng được. Không dám làm phiền anh." Lục Ứng Tinh dựa vào tay vịn cầu thang, "Chăm sóc Đường Ninh cũng không phải chuyện mệt nhọc gì. Tôi không bận rộn như anh, vô cùng rảnh rỗi, nên cũng có nhiều thời gian quan tâm đến em ấy hơn."

Lời này của gã nghe qua thì đang hạ thấp mình mà làm bật Mạc Vân Sơ lên, nhưng thật ra gã đang mỉa mai hắn bận rộn đóng phim mà không có thời gian dành cho cậu, phải để cậu chạy đi tìm người bạn trai cũ là gã đây.

Nụ cười của Mạc Vân Sơ không thay đổi, như thể hắn không hiểu lời chế giễu của Lục Ứng Tinh "Tôi rất yên tâm khi có một người bạn như cậu chăm sóc Tiểu Ninh. Nhưng khi nãy, Tiểu Ninh khóc lóc gọi tôi đến đón em ấy thật sự khiến tôi hoảng sợ, tôi còn tưởng em ấy đã xảy ra chuyện gì đó."

Giọng điệu của Mạc Vân Sơ nhẹ nhàng, vẻ mặt của hắn không chê vào đâu được, dường như hắn đang chân thành cảm ơn một người bạn như Lục Ứng Tinh đã chăm sóc Đường Ninh cả ngày hôm nay.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Lục Ứng Tinh trở nên rất khó coi.

Ý của Mạc Vân Sơ rõ ràng là gã đã không hề chăm sóc tốt cho Đường Ninh, cuối cùng vẫn cần người bạn trai đương nhiệm là hắn đây ra mặt.

Lục Ứng Tinh hoàn toàn không thể phản bác lại điều này, bởi vì nó là sự thật.

Đường Ninh nhìn thấy sắc mặt không tốt của Lục Ứng Tinh, cậu ấy lo lắng nói: "Lục Ứng Tinh, anh cảm thấy không khỏe sao? Đừng nói nữa, anh đi bệnh viện kiểm tra trước đi."

Hai người đồng thời nhìn Đường Ninh. Đường Ninh trong nháy mắt ngây dại, không có nhận ra mình đã nói sai ở đâu, bởi vì trong mắt cậu, hai người họ chỉ là đang tán gẫu bình thường thôi.

"Tiểu Ninh nói đúng, anh Lục một mình đến bệnh viện được không? Có cần tôi gọi trợ lý đến giúp không?" Mạc Vân Sơ hỏi.

Lục Ứng Tinh mặt lạnh nói: "Không cần."

Nói xong liền một chân nhảy xuống lầu, tuy rằng gã đã què, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng đến tốc độ đi lại của gã, gã vẫn bay xuống tầng rất nhanh.

"Tôi phải đi cùng anh ta đến bệnh viện." Đường Ninh định đi theo, nhưng Mạc Vân Sơ đã kéo tay ngăn cậu lại.

"Đã muộn rồi, Tiểu Ninh, em cần nghỉ ngơi thật tốt." Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn cậu chăm chú, "Hơn nữa, buổi tối một mình đi từ bệnh viện về nhà cũng không an toàn."

Buổi tối, một mình, không an toàn...

Đường Ninh lập tức nhớ ra đẳng thức "Rời khỏi Mạc Vân Sơ = Đứa trẻ ma xuất hiện", sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt cánh tay Mạc Vân Sơ, "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Tuy rằng căn biệt thự kia cũng là một sự tồn tại khủng khiếp, nhưng ít nhất nơi đó còn có Mạc Vân Sơ.

Mạc Vân Sơ, Mạc Vân Sơ, Mạc Vân Sơ..........

Đường Ninh không ngừng niệm cái tên này trong lòng, giống như cái tên này có ma lực kì diệu, có thể khiến cậu có thêm dũng khí. Mạc Vân Sơ, cái tên thật hay, Vân trong Bát vân kiến vụ (1), Sơ trong Húc nhật sơ thăng (2).

(1) Bát vân kiến vụ ( 拨云见雾 ): Rẽ mây nhìn thấy sương mù, ngược lại với Bát vân kiến nhật (Rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời). Ờm tui cũng không hiểu sao tác giả lại để như này nữa, câu này như kiểu sau cơn mưa trời lại tối á.

(2) Húc nhật sơ thăng (旭日初升): Mặt trời hửng nắng.

Liệu ý của tác giả có phải là tên của Mạc Vân Sơ có nghĩa là dù có tối tăm đến nhường nào, nhưng sau đó trời vẫn sẽ sáng lên không nhỉ? Đây là kiến giải của riêng tui thôi, ai biết chỉ tui với nha!

Đối với cậu, nhà không phải là biệt thự kia mà là Mạc Vân Sơ, là người ấm áp, ân cần, luôn bao dung, chiều chuộng cậu, mang đến cho cậu cảm giác an toàn. Trong phó bản kỳ quái này, Mạc Vân Sơ là nơi trú ẩn tránh mưa tránh gió, là ngọn hải đăng chiếu sáng trong bóng tối, là con át chủ bài duy nhất.

Mạc Vân Sơ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta về nhà."

Thật là một cái ôm ấm áp.

Khi đi xuống cầu thang, Đường Ninh luôn ôm lấy tay Mạc Vân Sơ, ngay cả khi xuống cầu thang chật hẹp, cậu muốn nắm lấy bàn tay của Mạc Vân Sơ, mười ngón đan chặt, như một đôi tình nhân mặn nồng.

Toàn bộ tiểu khu yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc Mạc Vân Sơ lái xe rời khỏi tiểu khu, Đường Ninh bí mật liếc mắt ra ngoài cửa sổ ô tô, cậu thấy tất cả đèn trong các tòa nhà đều đã tắt. Mới hơn 11 giờ mà tất cả các hộ gia đình sống ở đây đã chìm vào giấc ngủ say, tòa nhà cao tầng tối tăm giống như một con thú hung dữ đang ngủ say, không thể bị quấy rầy.

Đường Ninh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự nhủ đừng nghĩ ngợi gì nhiều.

【Hệ thống ...】

Cậu cẩn thận gọi.

【Chuyện gì vậy? 】

Một giọng nam lạnh lùng vang lên trong đầu Đường Ninh.

Thân thể Đường Ninh khẽ run lên một chút, sau chuyện vừa rồi, cậu có chút sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của hệ thống.

【Hình như tôi bị con ma trong hành lang lừa, nó biến thành giọng nói của anh và dụ dỗ tôi làm theo lời nó, con ma đó biết sự tồn tại của cậu sao?】

【Những con ma sẽ không biết đến hệ thống và trò chơi, nó chỉ có thể căn cứ vào tiềm thức của cậu mà biến thành người mà cậu tin tưởng nhất. Trong quá trình chơi, tôi không thể can thiệp quá nhiều vào hành động của người chơi, cũng không thể tiết lộ nhiều thông tin. Cậu không nên quá tin tưởng vào người khác.】

Đường Ninh ngoan ngoãn đồng ý, cậu lại hỏi,【Hệ thống, tôi cảm thấy ở bên cạnh Mạc Vân Sơ là an toàn nhất, tôi có thể cứ ôm đùi Mạc Vân Sơ đến khi phó bản này kết thúc được không?】

【Không có gì là an toàn tuyệt đối, nếu một ngày con ma biến thành Mạc Vân Sơ, bạn sẽ làm gì? 】

Đầu óc Đường Ninh thoáng chốc trở nên trống rỗng.

【Giải quyết đứa bé ma càng sớm càng tốt, sau đó rời khỏi phó bản này và trở về thực tại. Chỉ có như thế cậu mới có thể nhận được sự an toàn thực sự. Phó bản cho người mới bắt đầu là phó bản dễ nhất. Nếu trong phó bản này, cậu chỉ học cách dựa vào người khác thì trong phó bản tiếp theo độ khó càng cao hơn, thế giới ấy cũng sẽ không có Mạc Vân Sơ, vậy cậu sẽ dựa dẫm vào ai? 】

Hệ thống đã nhẫn tâm chọc thủng ảo tưởng của Đường Ninh.

【Sau khi hoàn thành phó bản này, tôi không thể dừng trò chơi lại sao?】

【Có thể.】

【Chỉ những người sắp chết mới có thể tham gia trò chơi này. Nếu bạn từ chối tham gia phó bản tiếp theo, bạn sẽ chết thực sự trong thế giới thực, và người chết sẽ không thể vào trò chơi nữa.】

Đường Ninh ngơ ngác ngồi trong xe, nhìn thế giới tối đen như mực bên ngoài cửa sổ xe.

Không biết có phải vì hai ngày qua cậu bị kích thích quá nhiều hay không mà khi nghe được lời nói của hệ thống, cậu cảm thấy vô cùng suy sụp.

【Vậy, phải làm sao mới có thể giải quyết đứa trẻ ma kia?】

【Với khả năng hiện tại của bạn, bạn có thể tìm đến những người tu hành thực sự trong phó bản này, mượn sức mạnh của họ để phong ấn đứa trẻ ma. Hoặc tìm ra nguyên nhân đứa trẻ này xuất hiện, sau đó siêu độ oán khí của nó.】

Đường Ninh hỏi hệ thống người như thế nào mới được coi là người tu hành chân chính, nhưng hệ thống không trả lời nữa. Có vẻ như thông tin tiếp theo không phải là thứ mà hệ thống có thể tiết lộ.

【Cảm ơn bạn đã nói với tôi rất nhiều như vậy.】

Đường Ninh nghiêm túc nói, cậu khịt mũi, cố gắng gượng cười.

Giống như một chú mèo con đi lạc, nó dốc sức liếm sạch sẽ lông của mình, tự cổ vũ bản thân không cần sợ hãi khó khăn ở phía trước.

____________________

Đôi lời của editor: Ừm không biết mọi người có cảm thấy mấy câu sau của tui có thừa không, nhưng tui vẫn phải nói một chút để mọi người đừng hiểu nhầm em Ninh.

Đầu tiên, em Ninh chưa yêu ai bao giờ nên em ấy chả biết cái cảm giác mà người yêu cũ và người yêu hiện tại gặp nhau nó thế nào đâu á, nên ẻm chỉ vô tư thấy hai người này nói chuyện bình thường với nhau thui.

Thứ hai là vụ ẻm lo lắng cho Lục Ứng Tinh nó bình thường lắm á. Tại ẻm nghĩ chính ẻm là người lôi gã này vào chuyện này, nếu gã có bị làm sao thì tất nhiên ẻm cũng áy náy rồi. Xong đây lại là người duy nhất ẻm có thể kể chuyện con ma nữa. Nên là ẻm chỉ coi gã là một người bạn, không hơn không kém thui. Bạn mình bị thương thì mình cũng lo lắng mà, phải hông mí bồ. Chứ nào có trải qua quãng thời gian yêu đương trước đâu mà biết =))))

Đó tui chỉ muốn thay em Ninh nói mấy câu để mọi người đừng hiểu nhầm ẻm trà xanh này nọ mà tội. Chứ lạc vào thế giới đáng sợ như kia mà chỉ biết có đúng 2 người, nên là đều coi trọng như nhau thui.

Cảm ưn mọi người đã đọc nhé! Thấy lỗi hay có chỗ nào không hiểu mọi người cứ nói nhé, để tui sửa :> Hoan nghênh mụi người lắm á

Continue Reading

You'll Also Like

16K 2K 29
Tên: Vị hôn phu không phải người luôn theo đuổi ta - 非人未婚夫总是追求我 Tác giả: Thu Mễ Thu Mễ Thỏ - 啾咪啾咪兔 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (93c + 2pn) Tình...
772K 53.8K 196
Truyện repost để đọc offline ^~^. Vì lý do giới hạn chương nên mình đã làm tiếp 1 phần 2. Link: KHÔNG CÓ KIẾP SAU (Một hữu lai sinh) Tác giả: Nguyệt...
35.6K 6.6K 70
1. Người chơi trốn đông tránh tây vô cùng chật vật trong trò chơi vô hạn, mỗi ngày đều hy vọng tìm được phòng an toàn trong phó bản. Tại đây, chỉ cầ...
14.7K 462 97
Tác giả: Si Vũ Dịch: Lạc Thiên nhóm Nguồn: Truyentranh8 Văn án Ta nhất định phải tìm được hắn Từng là Xuân thần nay chuyển thế làm người Nhưng mất...