Chương 16

202 26 1
                                    

Mười ngày không thấy, tên kia nhất định như trước kia, tiêu dao như thế?

Đứng dưới lầu Yorozuya, Hijikata hút thật sâu một ngụm thuốc lá, nhớ tới tên kia ở mọi lúc đều tỏa ra khí tức lười nhác của tên cuồng đồ ngọt, khóe miệng hắn không khống chế được liền nhu hòa đi.

Bên trong Yorozuya không có ánh đèn, chắc chắn là đi ra ngoài uống rượu vẫn chưa về...

Hijikata giơ tay hút một ngụm thuốc lá...

Ba tiếng sau...

Một bóng người khoác nguyệt quang xuất hiện trong tầm nhìn Hijikata... . . .

Kỳ lạ... Không có mùi đồ ngọt... Cũng không có một thân uống say nghiêng ngã...

Bình tĩnh đến nỗi không nhìn ra được nét mặt gì, con ngươi màu đỏ tươi không chút gợn sóng mà nhìn hắn.

"Này, Yorozuya..." Không đợi Hijikata nói hết câu, Gintoki đã cắt lời.

"Về đi!"

Hijikata khó chịu, "Này, ta còn chưa nói gì..."

"Nói xong ngươi sẽ cút về?" Gintoki bất động thanh sắc nói xong liền cất bước lướt qua hắn, hướng về Yorozuya đi đến, một bàn tay nắm lấy tay áo của y... . . .

"Này, Gintoki, ngươi bị làm sao vậy?"

Gintoki?

Gintoki quay đầu lại, nhàn nhạt mỉm cười, "Cục phó Hijikata, ở đây không có Gintoki mà ngươi muốn tìm, nơi này chỉ có ông chủ Yorozuya Sakata Gintoki! Nếu ngươi muốn tìm người, phiền ngươi đến chổ khác tìm được không?" Nói xong muốn tránh thoát tay Hijikata, nhưng không nghĩ tới Hijikata càng nắm chặt hơn.

"Này, Em nói cho rõ ràng!" Hijikata cũng bắt đầu tức giận.

"Ồ? Ta lại không biết một đại nhân vật như Cục phó như vậy lại có chuyện muốn nói với một ông chú MADAO này?" Gintoki lộ ra trào phúng dùng sức rút tay mình ra khỏi ma trảo của Hijikata. "Thế nhưng xin lỗi nha, Gin-san buồn ngủ, Cục phó xin ngài cứ tự nhiên." Nói xong ngáp một cái bước lên cầu thang.

Đùa gì thế! Sao tôi có thể để em rời đi dễ dàng như vậy?

Một tiếng vang trầm thấp qua đi, Gintoki phát hiện mình bị Hijikata bắt lấy cổ tay ấn lên tường.

"Này, em đến cùng là khó chịu cái gì?" Hijikata nhìn vào mắt Gintoki, tà ác trong mắt bị lửa giận chiếm cứ cơ hồ đang thiêu đốt mọi thứ.

"Không có, ta nào có khó chịu cái gì?" Gintoki giơ tay lên muốn ngoáy mũi, "Ưm!"

Đây tuyệt đối không được gọi là một cái hôn ôn nhu, nhưng từ lúc bắt đầu Hijikata liền đoạt đi hô hấp của Gintoki, từ giây đầu Gintoki đã cảm giác trời đất quay cuồng, không cách nào chống cự được, mùi đăng đắng của thuốc lá tràn đầy giữ lấy môi của y, cùng hết thảy tâm tư của hắn, thời điểm cái hôn chấm dứt , Gintoki ngoại trừ há mồm thở dốc bổ sung dưỡng khí thiếu hụt của mình, thì cái gì cũng không thể nghĩ được... . . .

"Em đang bất mãn cái gì?" Hijikata đem đầu chôn ở bờ vai của y, vừa thở gấp vừa khàn khàn hỏi.

Nghe được giọng Hijikata, tâm tư tung bay của Gintoki một lần nữa tụ lại...

"Không có, không phải ta đã nói rồi sao?"

Hijikata từ trên vai Gintoki ngẩng đầu dậy, đưa tay giữ lấy mái tóc mềm mại của y, ép y với hắn đối mặt...

Mái tóc xoăn xoăn màu trắng bạc dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng dìu dịu, ánh trăng lẳng lặng mà rơi trên đôi gò má duyên dáng, đoạt đi hô hấp của Hijikata...

Nhưng đôi lông mài thon dài bình thương giờ phảng phất ủy khuất cúi thấp xuống, mí mắt buông xuống che lại đôi mắt trong suốt màu đỏ tươi, đôi môi mím chặt biểu đạt y sẽ không nói thêm bất kỳ thứ gì khác với hắn...

Nhấn đầu của y lên vai mình, Hijikata nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Gintoki, đem y nhét vào trong ngực của mình, một chút, rồi lại một chút... . . .

Gintoki...

Đừng lộ ra vẻ mặt như thế...

"Xin lỗi, nhiều ngày như vậy không đến tìm em..." Gintoki cắt ngang hắn,

"Đừng làm như vậy..." Đồng thời nhẹ nhàng đẩy cái ôm ấm áp của hắn ra.

Loại yên tĩnh này khiến lòng người không nắm chắc, bỗng nhiên Hijikata trong lòng nảy sinh một loại dự cảm xấu, phảng phất người trước mắt một giây sau sẽ biến mất, hắn đưa tay ra chạm vào gò má Gintoki... Lại bị y giơ tay gạt đi...

Cúi thấp đầu xuống, ở trên mặt hắn bóng tối nhợt nhạt phủ xuống, không thể nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng nhìn thấy khóe miệng của y mang đường nét của sự cô đơn... . . .

"Ta không muốn như vậy nữa... . . ." Gintoki dùng ngữ khí bình thường phảng phất mệt mỏi lẳng lặng mở miệng, Hijikata muốn giải thích, nhưng lại lần nữa bị y cắt ngang.

"Quả nhiên, ngươi thích con gái, không phải sao?"

"Đây... . . ." Thì ra y lưu tâm chuyện của Mitsuba.

"Coi như đã chết, nhưng cũng là người ngươi yêu, như vậy cũng xem như là một niềm hạnh phúc đi?"

"Này... . . ."

"Huống hồ dù gì cũng là một cô gái xinh đẹp..."

"Ta nói em... . . ."

"Một ông chú MADAO như ta có cái gì tốt chứ... . . ."

"Gintoki... . . ."

"Chúng ta kết thúc đi!"

Hijikata ngơ ngác mà sững sờ tại chỗ, câu cuối cùng của Gintoki nương theo ánh sáng mà tiêu tan trong không khí.

"Cho dù có là ta... . . . Cũng không muốn sống... Như cái bóng của người khác..."

"Gintoki!" Hijikata đưa tay bắt lấy tay áo của y.

"Đừng tới đây!" Gintoki lạnh lùng cảnh cáo hắn, không quay đầu lại.

"Ta đã nói... Chúng ta đã kết thúc... Lần sau... Nếu lại tiếp tục dùng loại tâm tình này gọi tên ta..."

"... Trước hết hỏi qua Touyako* trong tay ta..."

________________________________________

* thanh kiếm gỗ "Hồ Touya" Gin hay mang theo bên mình. 

[HijiGin] [Gintama đồng nhân] So Với Yêu Càng YêuWhere stories live. Discover now