4

1.3K 162 16
                                    

Cô chủ nhiệm khi hay tin cậu cúp học liền tự viện cho mình mấy loại lí do như kiệt sức, ngất xỉu. Lúc đầu quấn quýt hỏi thăm ông bà Min có phải gần đây cảm thấy cậu có biểu hiện mệt mỏi quá độ hay không? Ngay cả thầy phụ trách cũng gọi cậu lên uống trà nhắc nhở giữ gìn sức khỏe, cố gắng hết năm nay nữa mọi chuyện sẽ ổn. Yoongi húp một ngụm trà, lấy khăn giấy ra lau miệng, ý cười thân thiện hiển hiện bên khóe mắt đến bản thân cũng nhận ra nó có bao nhiêu là giả tạo.

Đợt thi giữa kì này Yoongi bỏ giấy trắng toàn bộ các môn.

Lee chủ nhiệm thu lại bài làm trống trải không vết mực bút, ôm cả chồng giấy thi đanh mặt gọi cậu qua phòng giáo viên, cố chấp đinh ninh rằng Yoongi đã mắc phải bệnh trầm cảm, học sinh trong trường gần đây nói em và Kim Taehyung nhìn qua cực kì thân thiết, em cũng không ngốc vì cái gì lại cùng cậu ta giao du? Bị bắt nạt phải mau nói với cô, con người cậu ta vốn đã định sẵn là cái loại đầu đường xó chợ, nhờ em nói một tiếng đi học trở lại liền gây không ít chuyện xấu, vẫn là nên bị đuổi học.

Mấy tuần trước kì thi, nếu không tính buổi trốn học kia, bài tập cô chủ nhiệm phát riêng cũng không thấy cậu nộp lại, Yoongi nghe đủ mấy lời khuyên nhủ dài dòng như luận văn thạc sĩ, sớm đã từ tai này lọt qua tai kia trôi đi mất.

Rời đi được đã là mười phút sau đó, cậu đứng một bên cúi đầu lặng lẽ nhìn Kim Taehyung ngồi sụp dưới đất cầm điện thoại chơi game, lưng áo đồng phục tựa hẳn vào vách tường lấm tấm mộc rêu xanh phía sau trường học. Đầu mũi súng loại nòng dài trên điện thoại chĩa vào não kẻ địch ẩn mình sau địa hình gồ ghề được đồ họa không quá sắc nét bên kia, phát đạn dứt khoác nã xuống liên tục thu vào lượng tài nguyên béo bở hỗ trợ nâng cấp nhân vật, cậu trước giờ cơ hội tiếp cận trò chơi điện tử đã chạm vạch con số âm, nói đến cách phân loại game còn khó thực hiện hơn cả đề bài nâng cao môn hóa.

"Cậu có thi không?", Yoongi luồng ngón tay vào mái đầu rối tung vừa nhuộm vàng của người kia.

Kim Taehyung mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, bộ dáng không mấy chú tâm lúc đầu tạm thời bị dẹp bỏ, biểu cảm trầm ngâm gật gù lên tiếng, "gần như không có làm, riêng mấy môn chính thì vẽ tặng thầy cô vài bông hoa trà."

Điện thoại bỏ trong túi quần đã tắt chuông vẫn rung lên liên hồi, không nhìn cũng biết là ai gọi đến, ba mẹ cậu chắc đã biết chuyện rồi, chính mình tương lai xem chừng thập phần thê thảm cũng không cảm thấy có gì đáng để lo sợ, nghịch tóc người bên cạnh chán rồi lại chẳng vội buông tay, tên dở hơi này thích cậu sờ đầu cậu ta, xoa xoa như nựng cún lại càng tốt.

Hết giờ nghỉ trưa, Kim Taehyung trèo lên vách tường nhảy ra ngoài, khoác cặp đứng bên kia hô hào kêu cậu cũng qua đây đi, Yoongi để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm, chính mình lắc đầu nói tôi không đi, giúp tôi một việc xong liền ném điện thoại qua cho người kia.

"Cậu dùng hết pin hộ tôi", đoạn quay về lớp học trước khi bác bảo vệ phát hiện.

Ban lãnh đạo xuống kiểm tra tình trạng giảng dạy và thành tích học tập của học sinh trong trường, giáo viên bộ môn bình thường hung dữ như sư tử hà đông cũng biến thành con thú nhỏ ve vãn, yêu thương học trò hết mực, đến cách cầm sách cũng là phong thái lịch sự nho nhã chọc không ít đồng học giật giật mi mắt, Yoongi ở hàng cuối nằm dài ra bàn, đại diện âm nhạc của lớp ngồi phía trước như không thể tin nổi học bá cũng có ngày ngủ gục trong lớp, dáng vẻ lúng túng che chở trông cực kì tội nghiệp.

「 Taegi 」Khi hoa trà nởWhere stories live. Discover now