Chương 230 Dược tính của Hồng trần tán

Start from the beginning
                                    

Ai ngờ, Nhiễm Nhan lại chủ động chụp lấy tay hắn, hơn nữa còn kháng cự sức lôi kéo của hắn.

Nhiễm Nhan vốn đã không còn sức lực, kháng cự này chỉ có một chút tác dụng, nàng vẫn va vào ngực Bùi Cảnh.

"Buông tay ra!" Nhiễm Nhan giãy giụa.

Trong phòng nhiều người như vậy, Bùi Cảnh cho dù muốn càn rỡ, cũng không dám túm lấy nàng không bỏ, nhưng cũng không thể thả ra dễ dàng như vậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng dán lên eo Nhiễm Nhan vuốt nhẹ một cái.

Chỉ như vậy, mà cả người Nhiễm Nhan đã như bị rút cạn sức lực, toàn thân mềm như bông, nàng cứng rắn cắn mạnh đầu lưỡi mình, cơn đau làm nàng thanh tỉnh một chút, tìm về một ít sức lực.

Nhiễm Nhan dùng hết sức đẩy hắn ra, thuận thế giương tay đột ngột quăng ra một bạt tai, "Đăng đồ tử!"

Thời điểm tay Bùi Cảnh còn ở trên eo Nhiễm Nhan, hắn rõ ràng cảm giác được người đang dán trên người mình đã hóa thành một vũng nước xuân, không dự đoán được nàng đột nhiên bộc phát ra sức lực, nên không phòng bị mà bị đẩy ra.

Cái tát này của Nhiễm Nhan không đánh tới mặt Bùi Cảnh, mà là đánh vào cổ hắn.

Bùi Cảnh quyết tâm cuốn lấy Nhiễm Nhan, cả giận nói: "Ngươi nương tử này, ta hảo tâm đỡ ngươi, ngươi sao có thể vô lễ ra tay đánh người như thế, ngươi là nương tử nhà ai?"

Tất cả mọi người thấy Nhiễm Nhan đã đứng yên, nhưng tay Bùi Cảnh còn đặt trên eo người ta, mà cũng không ai nói gì. Nhưng lại có một lang quân thiếu niên trong đám người phụ họa: "Đúng vậy, vị nương tử này cũng quá vô lễ."

Nhiễm Nhan lại thuận thế nhún người xuống hành lễ, "Nhi cũng là vô ý, hôm nay là sinh thần của Trịnh lão phu nhân, thỉnh Bùi lang quân nể mặt Trịnh phủ tạm hoãn việc này, ngày mai nhi chắc chắn tới cửa hướng Bùi lang quân thỉnh tội!"

Mấy lời này nghe như mềm mại, kỳ thật giấu dao, nhưng ngoài mặt lại không làm ai bắt bẻ được. Chuyện này, rõ ràng đã có rất nhiều cặp mắt nhìn, Bùi Cảnh tuy đỡ tiểu nương tử người ta, nhưng cũng nhân cơ hội chiếm tiện nghi, người ta đã xin lỗi, hơn nữa còn nói hôm sau tới cửa thỉnh tội, nếu còn không để người đi thì đúng là không thể nào nói nổi.

Loại tình huống này, nếu bình thường, Bùi Cảnh còn có thể ỷ thế hiếp người, nhưng nơi này là Trịnh phủ, còn là sinh thần của Trịnh lão phu nhân, việc này một khi nháo đại, cho dù Nhiễm Nhan trúng 'Hồng trần tán' mà thất thố trước mặt nhiều người, bị người tìm hiểu nguồn gốc tra ra tới hắn, cũng rất không ổn.

"Thôi." Bùi Cảnh không cam lòng nói.

Nhiễm Nhan không nói hai lời, liền đứng dậy bước ra ngoài. Nếu không phải nàng hiện tại không còn sức mà chạy, lúc nãy quăng cho Bùi Cảnh cái tát kia xong, nàng nên làm bộ xấu hổ buồn bực mà lao ra ngoài phòng.

Bước ra ngoài, không khí lạnh lẽo bên ngoài làm nàng tìm về một ít lý trí, nàng cầu nguyện trên đường đi ra ngoài đừng lại đụng thêm chuyện gì nữa, nếu không, nàng thật sự phải thất thố!

Nhiễm Nhan dùng khăn thêu che lại miệng mũi, vùi đầu đi phía trước, dọc theo đường đi tuy rằng có người đến người đi, nhưng hơn phân nửa đều là người không quen biết, ngẫu nhiên cũng gặp vài người say khướt.

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 2Where stories live. Discover now