Trong phòng ăn nhà họ Đoạn, Biện Bạch Hiền đoan trang ngồi ở trước bàn ăn chờ đợi thức ăn mang đến cho cô, mà thiếu phụ thì ngồi đối diện cô, vẫn nhìn thẳng vào cô gật gù, khiến Biện Bạch Hiền thấy rất khó hiểu.

Cô bé này quả nhiên rất tốt, đoan trang độ lượng, một chút cũng không giả bộ, rất có phong cách đại gia khuê tú, chủ yếu nhất là bà vô cùng thích đôi mắt tinh khiết của cô, dáng dấp như búp bê bằng sứ vậy, cháu gái tương lai của bà nhất định sẽ rất đẹp.

Không sai, cháu gái, bà hi vọng thiếu nữ trước mắt sinh cho bà một cô cháu gái cũng có dáng dấp đáng yêu như cô, để bà có thể vui đùa một chút, ứng cử viện trong mắt con trai bà quả nhiên rất tốt, trong lòng của thiếu phụ không ngừng chấm điểm.

"Cô bé, cháu tên là gì? Cháu biết Tiểu Phong nhà chúng ta trong hoàn cảnh nào?" Thiếu phụ vẻ mặt hiền lành đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

"Ách. . . . . . Cháu tên là Biện Bạch Hiền, phu nhân gọi cháu Tiểu Hiền là tốt rồi, về phần Tiểu Phong mà phu nhân nói, cháu nghĩ cháu cũng không biết, cái đó. . . . . . Xin hỏi phu nhân, nơi này là đâu ạ?" Biện Bạch Hiền nghi ngờ hỏi.

"Ah. . . . . . Không biết? ? ? Nhưng. . . . . . Là Tiểu Phong ôm cháu trở về, làm sao có thể không biết, chớ ngượng ngùng, sau này sẽ là người một nhà, cháu nha, cũng đừng kêu bác gái bác gái, giống Tiểu Phong gọi mẹ là được rồi, về phần hôn lễ nhất định là phải bổ sung, chờ một chút, ta sẽ gọi người dưới đi sắp xếp chuẩn bị, còn cháu, cứ ở đây dưỡng thai cho thật tốt . . . ." Thiếu phụ vỗ vỗ vào tay của cô thao thao bất tuyệt nói.

Biện Bạch Hiền nhất thời trợn trắng cả mắt, bất đắc dĩ nhìn người thiếu phụ đang lảm nhảm trước mắt, cô muốn thu lại lời nói vừa rồi, ai nói là cao quý, phụ nữ cao quý chính là giống như một bà lão thao thao bát tuyệt không ngừng sao? Nghe giọng điệu của vị phu nhân này, thì người cứu cô cũng không phải bà mà là cái người tên Tiểu Phong trong miệng bà ấy, xem ra rất khó để từ trong miệng bà biết được nơi này là nơi nào, bởi vì bà ấy chỉ một mực líu lo không ngừng.

"Mẹ, người là đang làm gì vậy?" Đoạn Thừa Phong một bộ bất đắc dĩ nhìn mẫu thân của mình, vừa rồi trong lúc hắn đang họp, nhận được điện thoại của A Mao, nói thiếu nữ được hắn cứu kia đã tỉnh lại, hắn nhất thời bỏ lại một đoàn nhân viên chủ quản cao cấp đang trợn mắt há mồm, rời khỏi phòng họp, kích động phi thẳng một mạch về nhà, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy mẫu thân đang lảm nhảm lải nhải nói không ngừng, mà vẻ mặt cô gái giống như thiên sứ đó thì một bộ bất đắc dĩ nhìn mẫu thân nhà mình, thật không thể ngờ cô ấy sau khi tỉnh dậy lại đẹp như vậy, đôi mắt to đen tràn đầy vẻ tinh khiết, đối với sự lảm nhảm của mẫu thân cũng không có một tia khó chịu, cô thật khiến cho hắn càng ngày càng không thể buông tay rồi.

"Ah. . . . . . Tiểu Phong, con đã về rồi! Vợ của con vừa rồi vẫn còn rất ngại ngùng, vẫn nói không biết con." Thiếu phụ cười trêu ghẹo.

Biện Bạch Hiền dời tầm mắt chuyển qua trên người mới tới, hắn có một đầu tóc ngắn vàng óng ả đầy kiêu ngạo tùy hứng, tròng mắt màu xanh dương rất thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, bờ môi khêu gợi, cái cằm anh khí, mang hình tượng của một thân sĩ dịu dàng.

"Rất xin lỗi, mẹ tôi vẫn chưa rõ chuyện tình đã xảy ra, cho nên mới suy đoán lung tung, dẫn tới hiểu lầm cô, rất xin lỗi." Đoạn Thừa Phong nhìn cô dịu dàng nói, hi vọng cô sẽ không vì hiểu lầm như vậy mà ghét hắn, bởi vì nếu như vậy hắn sẽ đau lòng.

"Ha ha ha. . . . . . Không sao, nghe nói là anh cứu tôi, vậy nơi này là?" Biện Bạch Hiền cười đáp lại, cô đoán không lầm, hắn là người rất dịu dàng.

"À, nơi này là nhà tôi, tôi tên Đoạn Thừa Phong, hôm đó đang đi ngắm cảnh, cứu được cô ở dưới biển, cô sao lại bị rơi xuống biển?"

"Cám ơn anh, Biện Bạch Hiền là tên của tôi, về phần tại sao lại bị rơi xuống biển, cái này một lời khó nói hết được."

Biện Bạch Hiền? băng thanh ngọc khiết, nhu tình như nước. Tên rất đẹp, cũng rất thích hợp với cô ấy. Cô ấy không muốn nói nguyên nhân bị rơi xuống biển, cũng không sao, có lẽ cô ấy không muốn nhắc tới chuyện đau lòng.

"Này, này, hai đứa có phải truyện trò với nhau rất vui vẻ cho nên quên luôn sự tồn tại của ta rồi, còn có hai đứa. . . . .Hai đứa không phải người yêu sao?" Thiếu phụ nghi ngờ hỏi, nếu thực không phải người yêu, giấc mộng về cháu gái của bà không phải tan vỡ rồi sao.

Biện Bạch Hiền mở to mắt nhìn, cười lắc lắc đầu.

"Mẹ, Người nghĩ lầm rồi, con hôm đó là ở trong biển thấy được Biện tiểu thư." Đoạn Thừa Phong bất đắc dĩ giải thích, ý tứ trong mắt mẫu thân hắn sao có thể không hiểu, đáng tiếc giai nhân đã có bầu, hơn nữa còn có thể có người yêu đang đợi cô ấy, ánh mắt hắn ảm đạm không chút ánh sáng thầm nghĩ.

Thì ra là bà vui mừng hụt rồi , ai. . . . . . Còn tưởng rằng về sau bà sẽ có cháu gái để mà chơi đùa rồi chứ.

Đang giữa lúc không khí rất lúng túng, thì Quản gia mang theo một đám người giúp việc đưa thức ăn vào trong phòng ăn.

"Ha ha ha. . . . . . Hoá ra là như vậy, cháu đói bụng rồi đúng không! Ăn cơm trước rồi hãy nói, những thứ khác để sau đi." Thiếu phụ nhiệt tình lôi kéo tay của cô nói, bây giờ không phải là người yêu, về sau chung đụng liền có thể biến thành người yêu rồi, ha ha ha. . . . . . Nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ của con trai mình kia, không biết chừng đã sớm yêu con gái người ta rồi, dù sao sẽ không ai để ý đứa nhỏ trong bụng Tiểu Hiền không phải là của Tiểu Phong, thiếu phụ càng nghĩ càng vui vẻ, cười đến lại càng rạng rỡ.

Đối với sự nhiệt tình của thiếu phụ, Biện Bạch Hiền cũng không tiện từ chối, dù sao đối phương là trưởng bối (bề trên), hơn nữa còn là mẹ của ân nhân cứu mạng, vả lại bà ấy còn cho cô một cảm giác rất ấm áp.

"ha ha ....ăn món cá này đi, còn có món này." Thiếu phụ không ngừng gắp thức ăn vào đầy bát của Biện Bạch Hiền.

Đoạn Thừa Phong nhìn động tác của mẫu thân, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, người gắp nhiều món ăn một lúc như vậy, cơm của Biện tiểu thư cũng không nhìn thấy rồi kìa."

"À? ? ? Vậy. . . . . . Vậy trước tiên mau ăn đi! Đúng rồi, Tiểu Phong, con cũng đừng kêu Biện tiểu thư  nữa, gọi Tiểu Hiền là được, đúng không, Tiểu Hiền?" thiếu phụ hướng về phía Biện Bạch Hiền hỏi, bà là đang muốn ghép bọn họ thành một đôi, sao có thể để đôi bên lạnh nhạt với nhau như vậy được, nói không chừng sau này bọn họ chính là vợ chồng, trong lòng thiếu phụ thầm nghĩ.

Biện Bạch Hiền cười gật đầu nói: "Ha ha ha. . . . . . Bác gái nói không sai, gọi tôi Tiểu Hiền là được."

"Tốt lắm, ăn cơm, ăn cơm, không được để đứa bé đói bụng." Thiếu phụ vẻ mặt vui mừng nói, thiếu phụ một lòng muốn gán ghép Biện Bạch Hiền và Đoạn Thừa Phong thành một đôi nên căn bản không có nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Biện Bạch Hiền còn có một người cha ruột thịt.

"Ha ha ha. . . . . . Dạ, " Biện Bạch Hiền cười bắt đầu ăn cơm.

"Cháu đó, hãy cứ coi nơi này là nhà của mình, muốn cái gì thì cứ kêu Quản gia, không cần khách khí, mang thai đứa nhỏ là rất khổ cực, hiện tại đứa nhỏ trong bụng cháu còn nhỏ, cũng không có gì, đợi qua mấy tháng nữa, có thể sẽ khó chịu, những triệu chứng ốm nghén sẽ xuất hiện, cho nên hiện tại cần dưỡng thân thể cho tốt, nhớ ngày đó ta mang thái Tiểu Phong . . . ." Thiếu phụ thừa dịp lúc Biện Bạch Hiền ăn cơm, ríu rít nói chuyện không ngừng.

Biện Bạch Hiền nghe lời của bà..., nhất thời cảm giác mắt cay cay, mặc dù thiếu phụ trước mắt này càm ràm một chút, nhưng biểu hiện của bà ấy là thật tâm khiến cô rất cảm động, có loại tư vị của tình mẫu tử.

"Mẹ, người cứ nói hoài như vậy, mẹ nghĩ xem Tiểu Hiền sao có thể ăn ngon miệng được" Đoạn Thừa Phong bất đắc dĩ nói.

"À? ? ? Ha ha ha. . . . . . Thật ngại quá, Tiểu Hiền, cháu ăn đi." Thiếu phụ mặc dù không có nói nữa, nhưng là ánh mắt của bà vẫn nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền cũng thật sự là quá đói rồi, chỉ có thể ở dưới cái nhìn của thiếu phụ kia từ từ ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, cả ngày Biện Bạch Hiền đều bị thiếu phụ kia lôi đi chơi, chỉ là là toàn tới những nơi không có gì nguy hiểm, không thể không nói thiếu phụ này thật giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy.

Thẳng đến tối Biện Bạch Hiền mới mệt mỏi đi vào trong phòng của Đoạn Thừa Phong, mà Đoạn Thừa Phong thì ngủ tại phòng khách.

Biện Bạch Hiền vừa tiến vào trong phòng liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cô cố gắng lắc lắc đầu, ở chỗ này làm sao có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc của Liệt cơ chứ? Là do cô quá nhớ anh thôi! Tay liền muốn bật đèn lên.

Nhất thời cô bị một cỗ lực hết sức mạnh mẽ kéo vào trong một lồng ngưc ấm áp, cô lập tức muốn tránh thoát, lại không ngờ môi của cô lập tức bị một vật thể nóng rực đè ép lên, eo cũng bị ôm càng ngày càng chặt, giống như muốn đem cô hòa vào trong cốt tủy.

Cho đến khi nhận ra được hơi thở quen thuộc, Biện Bạch Hiền ngưng phản kháng, hai tay từ từ đưa về phía cổ người kia ôm lấy, không lưu loát đáp lại nụ hôn nóng bỏng của người đó, hơi thở cả hai càng ngày càng hỗn loạn, nụ hôn bá đạo vừa rồi của đối phương cũng từ từ trở nên triền miên.

[EDIT] [CHANBAEK] Người yêu của tổng giám đốc xã hội đenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ