Phiên Ngoại 3

10.6K 700 73
                                    

Không bao lâu sau, Vu Bân cũng đến ngày sinh, lần này khác biệt hơn là có Uông Trác Thành, hắn với Vương Nhất Bác mặc dù là một đôi khắc khẩu, nhưng vấn đề liên quan đến lão bà thì lại bối rối giống y như nhau.

Vương Nhất Bác nhớ đến buổi tối hôm đó, khi y đang ôm Tiêu Chiến định đại chiến 300 hiệp thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, y buồn bực sau đó quyết định mặc kệ tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng vẫn không thành công vì tiếng chuông cứ rung liên hồi.

Tiêu Chiến thấy vậy nên vỗ vai y, tự mình lấy điện thoại nghe, nghe xong hai mắt anh mở to, từ trên giường gấp gáp nhảy xuống, giục Vương Nhất Bác mau mặc lại quần áo rồi đến bệnh viện ngay, Vu Bân hình như sắp sinh rồi.

Vương Nhất Bác mặc dù khó chịu vì chuyện tốt bị phá rối, nhưng nói cho cùng thì Vu Bân cũng là bạn tốt của y, cho nên mặc dù buồn bực vẫn phải xuống giường mặc lại quần áo.

Tiêu Chiến nhờ mẹ Vương trông hộ hai bảo bảo, có thể anh sẽ ở bệnh viện chờ Vu Bân sinh xong rồi mới về nhà, mẹ Vương ngay lập tức đồng ý, còn giục anh mau đi.

Vương Nhất Bác đem chiếc áo khoác thật dày khoác lên người Tiêu Chiến, sau đó nắm tay anh cùng nhau đến bệnh viện.

Đến nơi đã thấy Uông Trác Thành đi qua đi lại, khuôn mặt không che được sự lo lắng, nhìn thấy Tiêu Chiến đến liền ôm chầm lấy anh, muốn tìm kiếm chỗ dựa tinh thần, hai chân hắn đang run đến nổi sắp không còn cảm giác, Tiêu Chiến cười cười vỗ vai hắn.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, mặc dù muốn đến tách hai người ra, nhưng cuối cùng vẫn là thông cảm cho người đang sắp làm bố như hắn, lo lắng cũng là chuyện bình thường, cho nên mắt nhắm mắt mở cho qua, trong lòng hừ lạnh.. tiện nghi anh.

Cũng giống như Tiêu Chiến lần trước, hơn một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ đi ra ngoài báo với mọi người là cả hai ba con đều bình an, theo sau đó là y tá đang bế trên tay một em bé còn đỏ hỏn ra ngoài, không biết là Uông Trác Thành bởi vì căng thẳng hay hồi hộp mà chưa kịp nhìn con trai mình đã ngã xuống ngất xỉu.

Chuyện này cho đến nhiều năm sau, Vương Nhất Bác cứ nhắc mãi làm Uông Trác Thành chỉ biết làm ngơ như không nghe thấy, thật là mất mặt muốn chết.

-----

Vu Bân được chuyển ra ngoài, bảo bảo cũng được đưa vào nằm cạnh ba ba, bởi vì trong thời gian mang thai được Uông Trác Thành nâng trong lòng bàn tay nên sức khoẻ Vu Bân rất tốt, chỉ ngủ một lát liền tỉnh, có thể ngồi dậy tự mình ôm bảo bảo được, ngược lại bố đứa nhỏ cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc nghe được Tiêu Chiến kể lại Uông Trác Thành ở bên ngoài chờ cậu đến ngất xỉu, cậu vừa đau lòng vừa buồn cười, nếu để cho hắn chứng kiến cảnh tượng lúc cậu sinh tiểu Trác, chắc sẽ ngất xỉu 3 ngày 3 đêm luôn.

Thời gian trôi qua, Vu Bân nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng đã ngủ rồi, cậu không muốn làm phiền cho nên bế bảo bảo đã ngủ say tự mình đặt xuống nôi, sau đó đi đến giường của Uông Trác Thành, chọt chọt gò má, sau đó cúi người hôn nhẹ lên môi hắn rồi cười khúc khích.

[BÁC CHIẾN] NGOẢNH LẠI TA YÊU NHAUΌπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα