Chap 55 - Hoàn

15.3K 1K 227
                                    

Uông Trác Thành và Vu Bân rời đi không bao lâu, Lưu Hải Khoan và Chu Tán Cẩm lại đến, nhưng đến khi mọi người ra về hết Tiêu Chiến vẫn không có tỉnh lại, vẫn ngủ rất say sưa.

Vương Nhất Bác cũng không gọi báo cho ba mẹ Vương hay Trịnh Phồn Tinh, dù sao thì sau khi hai bảo bối lớn hơn một chút y và Tiêu Chiến cũng sẽ trở về, lúc đó đem cho bọn họ một sự kinh hỉ không thể nào ngờ tới này.

Vương Nhất Bác trước kia đã học qua một khóa chăm baby, cho nên khi hai bảo bảo thức giấc muốn uống sữa hay muốn thay tã, y đều tự tay làm hết mà không cần gọi y tá hay gọi thêm bảo mẫu.

Tiêu Chiến ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, cho nên Vương Nhất Bác đều thức cả đêm để chăm anh cùng hai bảo bảo, lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy y chỉ vừa chợp mắt được một lúc.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, mơ màng tỉnh dậy, nhìn xuống cái bụng nhô cao nhưng bây giờ đã bằng phẳng của mình, anh theo quán tính muốn xoay người tìm kiếm hai bảo bối, không ngờ vừa nhúc nhích, Vương Nhất Bác ngả đầu xuống giường anh ngủ cũng bị động tỉnh dậy.

Nhìn thấy hai mắt thâm quầng của y, Tiêu Chiến đau lòng không thôi, anh ngủ lâu như vậy, Vương Nhất Bác chắc phải mệt mỏi lắm. Trái lại với sự đau lòng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mở mắt ra thấy anh đã tỉnh liền vui mừng không thôi, y lập tức ngồi dậy hỏi anh.

"Chiến ca, anh tỉnh rồi sao, muốn uống nước không, hay đói bụng chưa, em gọi người mang đến cho anh?"

Tiêu Chiến lắc đầu, để Vương Nhất Bác đỡ anh ngồi dậy, sau đó anh bỗng ôm chầm lấy y, thì thầm: "Nhất Bác, cám ơn em, khổ cực em rồi.."

Vương Nhất Bác cười, vỗ vỗ lưng anh: "Chiến ca, không cần phải nói như vậy, vì anh và con khổ cực bao nhiêu cũng đáng"

Sau đó Vương Nhất Bác buông anh ra, xoay đầu nhìn một chút, sau đó nói: "Em mang bảo bối đến cho anh nhìn"

Tiêu Chiến gật đầu, trong lòng háo hức không thôi.

Vương Nhất Bác bế con trai đưa cho Tiêu Chiến, sau đó lại tiếp tục bế đứa còn lại, rồi ngồi xuống giường anh.

"Bảo bảo anh đang bế là anh trai nha, rất giống em đúng không" - sau đó đưa đứa bé còn lại cho anh nhìn: "Đây là em trai này, là bản sao hoàn hảo của anh, bảo bảo ra sau anh trai hai phút"

Tiêu Chiến nhìn hai bảo bối của mình, nhớ ngày nào khi mới biết mình mang thai, rồi đến khi hai đứa nhỏ thai máy đầu tiên, sau đó ngày nào cũng đạp bụng anh đến phát đau, bây giờ hai bảo bảo đã ra đời rồi, anh cảm thấy hạnh phúc đến không sao kìm được nước mắt, ngước đầu mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.

Vương Nhất Bác đau lòng lau nước mắt cho anh: "Chiến ca, đừng khóc, em sẽ đau lòng, huống hồ hai bảo bối biết được ba ba khóc nhè sẽ không vui đâu"

Tiêu Chiến bật cười: "Là vì anh quá hạnh phúc thôi, Vương Nhất Bác, anh yêu em và con rất nhiều"

Vương Nhất Bác thâm tình nhìn anh: "Chiến ca, cám ơn anh đã bước vào cuộc đời em, cám ơn anh đã yêu em, cám ơn anh đã sinh ra hai bảo bối của chúng ta, Chiến ca, em yêu anh, cũng yêu con của chúng ta rất nhiều"

[BÁC CHIẾN] NGOẢNH LẠI TA YÊU NHAUTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang