Chương 20

13.6K 745 86
                                    

Thứ hai đầu tuần, Kim Taehyung đến công ty, phong thái của hắn vẫn lạnh lùng như vậy. Về hạng mục đấu thầu thì đã được gửi đi, theo dự tính ngày mai hắn sẽ sang Trung Quốc để xem buổi đấu giá. Kì thực, đây là tâm quyết của hắn nên bằng bất cứ giá nào hắn cũng sẽ đoạt cho bằng được.

Về Jungkook, ai nói hắn không đau lòng thì hắn mặc kệ. Nhưng mà lại không ai biết hắn mới là người nhớ cậu hơn cả. Giống y như những cánh hoa dại ven đường. Nỗi nhớ thương cứ từng chút từng chút một len lõi qua từng tế bao trong tiềm thức.

Thấy Kim Taehyung bình tĩnh đến như vậy trong lòng Seokjin đột nhiên cảm nhận được rất nhiều lo lắng. Sau cái dáng vẻ kia ắt hẳn ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ cùng cực.

"Ổn chứ?"

Seokjin đặt xuống bàn tách trà ấm. Taehyung dời mắt khỏi màn hình vi tính nhìn anh. Hắn mỉm cười.

"Em ổn."

Nhưng mà thử nhìn kĩ đi. Ánh mắt đó chưa bao giờ lạnh lẽo và vô hồn đến như thế cả.

*cộc cộc*

Cậu trợ lí từ bên ngoài đi vào. Còn có trên tay cầm thêm một chiếc hộp lớn.

"Thưa chủ tịch, tôi đã đặt xong bữa tối tại Sankey giúp anh. Và cả bộ y phục này nữa."

Kim Taehyung phất tay.

"Tốt lắm. Cậu đã gọi điện cho họ chưa?"

"Thưa, tôi gọi rồi. Sẽ có người tới đón và đưa họ tới nhà hàng."

Sau khi cậu trợ lí đi khỏi, Kim Taehyung lẳng lặng mở chiếc hộp lớn kia ra. Là một bộ vest trắng và một bộ vest đen. Seokjin nhíu mày.

"Đây là?"

"Không có gì, anh đừng quan tâm. Tối nay đến Sankey nhé, em và ba mẹ đợi anh."

Taehyung sau đó cũng không nói gì nữa, hắn tập trung làm việc. Seokjin nhất thời tự thấy mình kì lạ nên cũng rời khỏi đó.

----

Tại Anh Quốc. Trong một căn biệt thự rộng lớn sang trọng. Người đàn ông mặc vest đen không ngừng rít điếu thuốc rồi cứ đi tới đi lui trong chính văn phòng làm việc riêng của mình. Người đàn ông này tên là Yisang. Anh ta vốn mang gốc Hoa nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Anh Quốc. Vì vậy mà phong thái và dung mạo ít nhiều cũng mang một chút lai tây.

"Thưa ông chủ, cậu Jeim đã tỉnh lại."

Yisang sắc mặt không đổi gật đầu với quản gia. Anh ta đi đến phòng của người tên Jeim để quan sát.

"Cậu thấy sao?"

Jeim không nói gì, chỉ lắc đầu nhẹ rồi sau đó lại tiếp tục từng hơi thở khó khăn của mình.

Anh ta không nói gì thêm. Đứng quan sát Jeim một hồi lâu rồi rời khỏi. Trời cũng đã quá khuya để anh ở lại căn phòng này.

__

Quay lại Hàn Quốc. Lúc này, gia đình họ Kim đã họp mặt đầy đủ tại Sankey. Bọn họ đang dùng bữa tối. Taehyung vừa ăn, vừa vui vẻ trò chuyện. Ông bà Kim đương nhiên không nhận ra điểm khác thường của hắn. Chắc cũng đã rất lâu rồi, cả nhà bọn họ mới có thể ăn chung một bữa như thế.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờWhere stories live. Discover now