Chương 8. Khi tâm tư bị khuấy động

355 36 22
                                    

Thời điểm của câu chuyện ở hồ Thammasat mà Saint chứng kiến là khi tôi tham gia đóng phim cũng chưa được lâu. Đã mấy năm rồi mà tưởng như mới hôm qua. Thực ra ấn tượng đầu tiên của Saint đối với tôi cũng giống như nhiều người đã nghĩ, rằng tôi rất lạnh lùng. Nhưng tiếp xúc với tôi, rất nhanh thôi mọi người sẽ nhận ra điều này một chút cũng không đúng. Chẳng qua tôi hơi lúng túng khi mới gặp ai đó lần đầu, đặc biệt là hồi trước, còn hiện tại tôi nghĩ mình cũng đã cố gắng cải thiện kĩ năng giao tiếp của mình được một chút ít.

Trời lại bắt đầu đổ mưa. Dạo này những cơn mưa vào tối muộn ghé tới thường xuyên hơn. Mưa làm ướt những con đường, ướt cả những suy nghĩ miên man của tôi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Tôi nhắn tin qua Line cho Saint.

"Tớ đang dọn dẹp thôi. Hôm nay về muộn không kịp đi mua sách, chắc mai tớ sẽ đi."

"Để tớ chở cậu đi mua sách nhé, tớ được nghỉ một ngày.  Chiều mai tớ sẽ qua đón cậu sau giờ học được không?" Tôi hỏi cậu ấy.

15 phút trôi qua mà cậu ấy vẫn chưa trả lời.  Chưa bao giờ tôi biết rằng nhớ nhung một người có thể khiến tâm trạng gần như trở nên héo mòn chỉ vì chờ đợi một tin nhắn trao đổi bình thường như vậy.

Đèn loé sáng, cậu ấy chỉ trả lời "Ok nhé" kèm theo một biểu tượng mặt cười. Chẳng biết cậu ấy có cười khi nhắn tin không còn tôi thì thật sự đang cười đấy. Tương tư một người, thì ra rất dễ để trở nên thoắt buồn thoắt vui như thế.

Saint gõ tay lên cửa kính khi tôi đang đậu xe gần cổng trường cậu ấy vào giờ tan học. Ánh nắng buông trên vai cậu ấy một màu vàng nhạt,  ánh nắng làm mái tóc mềm của cậu ấy sáng rực lên rồi từ từ chạy thẳng vào trong lòng tôi khiến nơi đó trở nên ấm áp hơn.

"Cậu đợi tớ lâu chưa Mean? Oa, học xong đói quá, tớ hoa mắt luôn rồi."

"Cậu mở ngăn đựng đồ trước mặt nhé, hình như hôm trước tớ có để đồ ăn ở đấy quên không lấy ra, cậu tìm xem có gì ăn tạm được không."

Cậu ấy vui vẻ lấy đồ ăn trong hộc, bóc một chiếc bánh mì mềm và từ từ cắn từng miếng một, hai má phồng lên, gương mặt đầy vẻ hồn nhiên thoải mái.  Saint nhón một mẩu bánh mì, đưa sát lại mặt tôi.

"Cậu cũng ăn một chút đi không lát nữa lại đói."

Tôi quay qua thấy cậu ấy đang mỉm cười nhìn mình, còn tôi giật mình vì vẻ đáng yêu trong trẻo ấy, cảm thấy tim mình lại rung lên một nhịp khi cắn miếng bánh từ tay cậu ấy. Saint vừa xử lý nốt chiếc bánh, vừa lật vỏ bánh lên xem.

"Ơ, bánh này mới sản xuất ngày hôm nay. Sao cậu bảo đồ ăn cậu để quên từ hôm trước?Ah, tớ biết rồi, hay là ...?"

Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, vẻ mặt nửa như cười lại như không cười. Cả hai không ai nói gì, tôi đang cố gắng thử đoán xem cậu ấy định hỏi gì, còn nghĩ ra phương án để trả lời thì cậu ấy cười khúc khích.

[Mean-Saint]Nếu như yêu...Where stories live. Discover now