Chương 18: Canh ba

Start from the beginning
                                    

Quả nhiên là thích rồi.

Phó Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, hờ hững lật một trang sách: "Hoắc Yên, em biết biểu cảm của em bây giờ, giống gì không?"

"Cái gì?" Hoắc Yên hỏi.

"Giống..."

Phó Thời Hàn nhếch miệng cười xấu xa, vô lại nói: "Giống phụ nữ."

Hoắc Yên nhíu mày: "Em vốn là..."

Phụ nữ, hai chữ này, cô không nói ra được.

Giống như mang theo một chút thần bí kiều diễm gì đó, kết hợp với nụ cười vô lại của Phó Thời Hàn, Hoắc Yên đột nhiên ý thức được cái gì, trong khoảng khắc mặt trứng ngỗng đỏ bửng không thôi.

"Đồ lưu manh này!"

Cô lập tức buông tóc anh ra, cầm giáo trình của mình cách xa anh một chút: "Sớm muộn cũng có một ngày, em cho anh mất hết thể diện."

Phó Thời Hàn rất tùy ý nhún vai: "Tự nhiên."

"Đồ đểu, thật không biết chị em thích anh cái gì."

Phó Thời Hàn rất thích nhìn dáng vẻ muốn đánh mà không được này của Hoắc Yên, tức giận thở phì phò vô cùng đáng yêu.

"Anh vốn không phải người tốt."

Anh thẳng thắn thừa nhận, Hoắc Yên khinh bỉ nói: "Nói với em có ích gì, anh có dám ở trước mặt toàn trường, thừa nhận mình không phải là người tốt không?"

"Có gì mà không dám, nhưng không có lợi không dậy sớm, anh làm thế có gì tốt?"

Hoắc Yên thật sự rất muốn vạch trần cái tên mặt người dạ thú này ra trước mặt mọi người, thế là nói: "Anh muốn cái gì?"

Phó Thời Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Đồng ý với anh ba việc."

Hoắc Yên đang mong thắng, đừng nói ba điều kiện, mười cái cô cũng đồng ý.

"Thứ sáu đi xem phim."

"Không vấn đề."

"Ít nhất cách hai ngày phải gọi điện thoại cho anh, báo cáo việc học và sinh hoạt."

Trong lòng Hoắc Yên nghĩ thầm, không phải ngày nào anh cũng lắc lư trước mặt em sao, còn phí công gọi điện làm gì, nhưng mà, gọi thì gọi.

Cô gật đầu: "Không thành vấn đề."

"Cuối cùng, lễ Giáng sinh tháng mười hai, theo anh ra ngoài, hai người."

"Không thành vấn đề."

Sau khi nói xong, Hoắc Yên mới phản ứng được: "Cái... cái gì, chờ chút, anh nói Giáng Sinh làm gì?"

Anh nói quá nhanh, cô thậm chí không kịp suy nghĩ đã đồng ý, vốn tưởng rằng giống hai điều kiện trước đó, đều là chuyện nhỏ, không ngờ anh lại bảo cái gì mà ra ngoài hôm Giáng sinh.

Phó Thời Hàn cười nói: "Lạc tử vô hối, em đã đồng ý rồi."

"Không phải, anh nói cái gì mà ra ngoài, đi đâu, qua đêm sao?"

Đầu óc Hoắc Yên mờ mịt, nhớ tới tiết mục mỗi dịp nghỉ lễ là nhà nghỉ, khách sạn kín phòng trên Weibo.

Phó Thời Hàn đứng lên, dùng sách gõ nhẹ vào đầu cô: "Trong cái đầu nhỏ này của em chứa những thứ vớ vẩn gì thế, yên tâm đi, ra ngoài chơi đơn thuần, không cần mạng của em."

[HOÀN] Tiểu ôn nhu - Xuân Phong Lựu HỏaWhere stories live. Discover now