Spring day

41 10 6
                                        

Gặp phải biến cố của cuộc đời, Yin đã hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm lặng. Ba mẹ cô, đi mãi rồi, chỉ còn lại anh trai cô_người luôn yêu thương và chăm sóc cô từ nhỏ. Một chút gì đó để giảm bớt đi sự tủi thân của cuộc đời?
Tuy cô đang trong trạng thái trầm lặng nhưng không có nghĩa cô bị trầm cảm hay tự kỉ, chỉ là cô không muốn giao tiếp với ai ngoài anh hai mình. Điều đó khiến anh trai cô không đành lòng. Đã nhiều lần anh hỏi cô có muốn đi chữa bệnh không, nhưng cô chỉ mỉm cười và nói chỉ cần có anh là được. Anh không vui, anh muốn cô trưởng thành hơn. Không phải anh không nuôi nổi cô cả đời mà do cô quá non nớt, muốn cô trưởng thành để hiểu được thế giới ngoài kia còn rất nhiều cạm bẫy. Anh không thể ở với cô suốt 24/24 được, nên cô phải cẩn thận để tránh những cạm bẫy đó.

Cô lại là cô gái không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười chấp nhận cuộc đời. Do cô luôn trầm lặng nên cô không có một người bạn nào, ít giao lưu với người khác dẫn đến ở trường cô luôn bị đám nhà giàu bắt nạt.

Họ toàn là những con cháu nhà giàu, không nhất nhì thế giới thì cũng là nhà tài phiệt nổi tiếng. Họ tụ thành 1 nhóm ở trường, đẹp trai, học giỏi nhưng lại hống hách khiến người ta phải khiếp sợ. Cô thực lòng không hiểu tại sao họ luôn tìm cô để bắt nạt. Cô có gì quý giá à?

Họ đổ cát lên người cô, tưới nước lên người cô, phá sách vở của cô nhưng cô lại luôn cam chịu. Bởi vì họ vẫn chưa làm gì nhiều về thể xác của cô.

Cô chấp nhận cuộc sống này mà không một lời than vãn. Chỉ cần có Kim Young Jin _ anh trai cô là đủ. Ít nhất cũng là cô nghĩ thế.

***

Cứ nghĩ rằng cuộc đời chỉ cần có anh trai, không cần ai hết bởi vì theo suy nghĩ của cô, cuộc đời vốn dĩ chỉ là một thứ đến giản đến mơ hồ nhưng không...

Vào một ngày tồi tệ, trên đường về cô bị đám du côn bủa vậy, doạ đánh tống tiền. Khuôn mặt cô hết trắng lại xanh, vô cảm. Không phải vì cô không sợ mà là sợ quá mất cả cảm xúc rồi. Bọn chúng tiến đến cô, định giở trò đê tiện. Đời mình đến đây là kết thúc ư? Kết thúc thế này ư?

Không, một bóng dáng cao lớn, vừa lạ lại vừa quen. Cậu bạn đó cứu cô thoát khỏi nơi ghê tởm ấy, mặc dù cả hai đều bị thương nhưng cậu có vẻ bị nặng hơn. Tuy vậy, khoé môi cậu vẫn còn nhếch lên được. Trái tim cô đã rung động từ đó. Rung động vì Kim TaeHyung_kẻ luôn bặt nạt cô ở trường.

Thật nực cười! Không ngờ lại có ngày cô lại rung động vì hắn đấy!

Cô lắc mạnh đầu để quên đi TaeHyung trước đây, chỉ còn lại TaeHyung đã dũng cảm xả thân để cứu mình. Khoé môi cô không kiềm được mà cười ngu ngơ.

Cô đã yêu. Yêu đúng người?

***

Sáng hôm sau đi học, cô cứ nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn thoát khỏi kiếp bị bắt nạt, có thẻ vui vẻ mà đền ơn đáp nghĩa cho hắn...

•[oneshot]•[Kim TaeHyung]•Spring DayWhere stories live. Discover now