TaeHyung nói, đôi mắt anh lúc này cũng trực trào nước mắt.

-Em xin lỗi....- JungKook cúi đầu.

-Bây giờ cậu xin lỗi tôi thì được gì chứ...?- Anh gạt tay cậu ra khỏi người mình- Nhưng dù cậu có van xin tôi thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta đâu! Bà ta nhất định sẽ phải trả giá cho những gì mà bà ta đã làm!

TaeHyung nói dứt câu thì lập tức đứng lên bỏ đi. Đôi tay JungKook buông thõng dưới đất.

Bầu trời lúc này nhuốm một màu đỏ của hoàng hôn, khung cảnh càng trở nên thê lương ảm đạm. Cõi lòng JungKook lúc này cũng dường như muốn chết đi.

TaeHyung nói đúng. Bây giờ cậu có nói cả trăm ngàn lời xin lỗi cũng không thay đổi được mọi chuyện, cũng không làm biến mất cái quá khứ đau khổ kia của anh. Lúc này cậu chỉ có thể hoàn trả lại tất cả mọi thứ cậu có bây giờ cho anh.

Cái cuộc sống sung túc giàu sang mà cậu đã hưởng từ trước đến nay vốn dĩ là thuộc về anh, cậu đã đánh cắp nó từ tay anh, cậu đánh cắp danh phận của anh. Vậy mà anh đã sống dưới thân phận một đứa trẻ mồ côi bị người đời chà đạp và ức hiếp.

Chính tay mẹ cậu và cậu đã phá nát cuộc đời anh...

Giờ thì cậu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Cậu đã hiểu vì sao lúc đó Soo In đã thuê người giết anh, vì sao anh đã shock đến nổi bị câm tận hai năm.

Còn cậu giống như một thằng hèn, trốn chạy sang trời tây để anh một mình ôm thống khổ.

JungKook vùi mặt vào tay mình.

---------------------

JiMin đang dọn cơm thì thấy TaeHyung từ cửa bước vào.

-Ohhh! Kim TaeHyung cậu về rất đúng lúc! Bữa cơm nóng hổi vừa dọn lên...

JiMin đang nói thì TaeHyung đã đi đến gục đầu lên vai cậu.

-TaeHyung...?

HoSeok, YoonGi và SeJin đang ngồi ở sofa gần đó cũng ngạc nhiên vì hành động của anh.

-Cậu khóc sao? Tae Tae à...

Đôi vai TaeHyung run lên bần bật, JiMin hoảng hốt vội ôm lấy anh đồng thời ra dấu cho những người còn lại rời khỏi phòng.

-Cậu làm sao vậy? Hôm nay công việc mệt mỏi lắm sao?- JiMin kéo anh ngồi xuống ghế rồi đưa tay lên lau nước mắt cho TaeHyung.

-JiMinie... JungKook cậu ta...

-Cậu ta thế nào? Cậu ta làm gì cậu sao?

TaeHyung khẽ lắc đầu.

-Hôm nay cậu ta quỳ dưới chân mình, cậu ta kì lạ lắm, cậu ta liên tục xin lỗi mình rồi nói là sẽ trả lại tất cả mọi thứ cho mình...

-Thật vậy sao?- JiMin cũng lấy làm kì lạ- Sao đột nhiên cậu ta lại như thế? Chẳng lẽ cậu ta lại có âm mưu gì?

-Không đâu! Mình cảm nhận được,cậu ta thật sự rất ân hận!- TaeHyung nắm chặt lấy tay JiMin- Minie, không hiểu sao, thấy bộ dạng cậu ta như thế... trong lòng mình không khỏi xót xa cùng đau đớn, mình đã từng nghĩ đến việc... cậu ta sẽ cầu xin mình như thế rồi mình sẽ hả hê nhìn cậu ta trả giá, thế nhưng mà bây giờ trái tim mình... như là đang có ai đó bóp siết lấy... đau lắm...

kooktae 'lost'Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon