Quay đầu lại, đối diện là một gương mặt xa lạ ── mắt phượng, môi mỏng, khóe miệng hơi nâng lên, như cười như không, thản nhiên ẩn tình.

Lâm Trầm cơ hồ ngây người, trống ngực càng đập càng nhanh.

Mà đối phương cũng hiện ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhướng mày một chút, hô nhỏ, "Hỏng, ta hình như nhận nhầm người."

Vừa nói vừa cười hì hì, hai tay ngược lại càng ôm chặt hơn.

Lâm Trầm nghẹn một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhận ra bản thân hẳn nên vùng tránh khỏi ôm ấp của người nọ mới phải. Vội vàng đẩy hắn ra nói, "Buông tay!"

Người nọ mãi đến lúc này mới buông lỏng tay ra, cười tủm tỉm lui từng bước về sau, quạt trong tay mở ra, thái độ thực phong lưu. "Xấu hổ rồi, ta cùng một bằng hữu chơi trốn tìm, kết quả không cẩn thận ôm nhầm người."
...... Quả nhiên là nhận lầm người.

Lâm Trầm tính tình vốn ôn hậu thành thật, đương nhiên cũng không muốn truy cứu sai lầm của người khác, chỉ là lòng hiếu kỳ nổi lên không nhịn được hỏi một câu, "Ta với vị bằng hữu kia của ngươi dáng vẻ rất giống sao?"

"Hình dáng cơ hồ giống nhau như đúc, đến cả dung mạo......" Người nọ lấy quạt che khuất nửa mặt, ánh mắt tà mị đối diện với cái nhìn của Lâm Trầm, cười nói, "... cũng quốc sắc thiên hương như nhau."

Lâm Trầm mặt ửng hồng, lúc này mới rõ mình gặp phải một tên vô lại, vội vàng phất tay áo quay đầu bước đi.

Không ngờ người nọ lại tò tò đi theo, than thở, "Này này, ngươi cứ như vậy mà đi, vậy ta phải làm sao? Ta hiện tại tìm không được bằng hữu kia, ngươi nên chịu trách nhiệm đến cùng a."

"Liên quan gì đến ta?" Lâm Trầm đột ngột dừng bước, ra sức trừng hắn.

Người nọ lắc lắc quạt trong tay, ra vẻ hiển nhiên đáp, "Bởi vì bộ dạng ngươi rất giống vị bằng hữu kia của ta, hại ta nhận nhầm người, lại vì ngươi nên ta mới theo qua bên này, hại ta đi lầm đường...... Nói đi nói lại, tất cả đều là lỗi của ngươi."

"Nói lung tung cái gì? Thật là cưỡng từ đoạt lý!"

"Ha ha."

Người nọ cũng không phản bác, chỉ cúi đầu cười rộ lên, dứt khoát kéo tay Lâm Trầm lôi y cùng đi về phía trước.

Lâm Trầm đương nhiên ra sức giãy giụa.

Nhưng không biết vì sao, một thân võ công bên cạnh nam tử này lại trở nên vô nghĩa. Bất luận xuất ra loại chiêu thức nào cũng bị đối phương nhẹ nhàng nhất nhất hóa giải.

Lâm Trầm trong lòng e ngại, mơ hồ biết đã gặp cao thủ.

Kỳ quái là người nọ tựa hồ không hề có ác ý, chỉ một bộ dáng nói cười với y.

"Đúng rồi, ta họ Lý, Lý Phượng Lai. Không biết mỹ nhân xưng hô thế nào?"

"......"

Lâm Trầm nhếch môi, bất kể người nọ nói gì, tất cả đều lờ đi.

Lý Phượng Lai cũng không để tâm, chỉ triền miên vô nghĩa như cũ, hết sức làm tròn bổn phận cợt nhả của mình.

Sau khi hai người không đầu không đuôi lang thang vài vòng, xa xa bỗng vang một tiếng sáo du dương êm tai.

Như khóc như kể, triền miên sầu muộn.

Theo thanh âm nhìn lại, khỉ thấy bên bờ một chiếc thuyền hoa nho nhỏ ngừng lại, đứng ở đầu thuyền là một nam tử bạch y trẻ tuổi, thân cao thon dài thanh nhã như ngọc, dung nhan như họa. Dưới ánh trăng, thần thái chuyên chú thổi sáo kia, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ kia, thanh tú động nhân nói không nên lời.

Lý Phượng Lai chỉ vừa liếc nhìn, trong mắt liền lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, vội thả tay Lâm Trầm, dưới chân điểm nhẹ hướng phía bờ bay vút đi. "Lục thiếu hiệp, ta đang định tìm ngươi."

Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, cùng giọng điệu ngả ngớn lúc ôm lấy Lâm Trầm không có sai biệt.

Lâm Trầm đứng ngốc tại chỗ, lại qua thật lâu mới hồi phục tinh thần.

...... Thì ra vị bạch y công tử kia mới là bằng hữu của hắn.

Chỉ là một hồi hiểu lầm, từ đầu đến cuối, đều không quan hệ tới mình.

Nghĩ vậy rồi lúc xoay người định đi lại không nhịn được nhìn về hướng thuyền hoa kia vài lần.

Vừa rồi gia khỏa họ Lý kia hình dung vị bằng hữu nọ như thế nào?

Quốc sắc thiên hương?

Phải, quả nhiên nửa điểm không tồi.

[ĐM] Đối Diện Tương TưWhere stories live. Discover now