Phần 2: Hôn lễ bất thành

1.6K 44 0
                                    

Mạn Châu đang ngồi đọc sách, cạnh đó là một tách trà do tiểu nô tì Linh Nhi vừa rót, nàng đưa tách trà lên ngửi, rồi uống một ngụm:

- Trà này thơm quá, ngươi lấy ở đâu vậy?

- Là nô tì hái ở ngọn đồi sau phủ, nếu tiểu thư thấy thích, sau này nô tì sẽ hái nhiều hơn.

- Uhm, nhưng ngươi nhớ phải cẩn thận, nơi đó ở gần rừng, rất nguy hiểm...

- Tiểu thư đừng lo, Linh Nhi luôn nhớ lời dặn của tiểu thư mà - tiểu nô tì mỉm cười, đôi mắt híp lại trông bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Đột nhiên từ bên ngoài phủ vang lên tiếng gọi: "Nhị Phu Nhân đến", cùng lúc đó là một nữ nhân bước vào. Nhị phu nhân có khuôn mặt vô cùng sắc sảo, tuy đuôi mắt đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn không che đậy được vẻ đẹp tuyệt trần của bà.

- Mạn Châu thỉnh an mẫu thân - nàng quỳ xuống trước mặt Nhị phu nhân, Linh Nhi cũng tuân theo phép tắc mà hành lễ với người trước mặt.

- Con mau đứng lên đi.

- Tạ mẫu thân...

Linh Nhi rót một chén trà, đặt xuống mặt bàn

- Nhị phu nhân mời dùng trà. Hai người cứ thoải mái nói chuyện, nô tì xin cáo lui.

- Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói với con: Hoàng thượng đã ban hôn cho các nữ tử trong phủ, lần này...có lẽ phải để con chịu thiệt rồi.

- Nam nhân đó là ai? - Nàng khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

- Người mà con sẽ cưới là Tứ hoàng tử, hôn lễ sẽ được cử hành vào vài ngày sau...

- Tứ thái tử?

- Đúng vậy, con nên nhớ, hôn lễ này rất quan trọng. Chỉ cần con có thể yên ổn sống trong cung, thì không ai có thể khinh thường con được nữa...

- Nữ nhi biết rồi...

- Vậy ta đi đây, con tự mà lo liệu đi nhé.

- Mẫu thân đi thong thả... - Mạn Châu cười nhẹ.

Đợi khi bà ta đi hẳn, mặt nàng biến sắc: "Hừ, rõ ràng ai cũng biết Tứ hoàng tử là một tên ham mê tửu sắc, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chính phi thì chưa có mà đã có vô số trắc phi. Nữ nhân trong phủ không ai chịu lấy hắn liền đem ta ra làm bia đỡ đạn, thật quá đáng!"
Ấy thế mà ngày tổ chức hôn lễ cũng đến, Mạn Châu khoác giá y, tóc cài trâm vàng được vấn lên gọn gàng. Đơn giản như thế nhưng lại không giấu nổi vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.

- Tiểu thư, người đẹp quá! Mau đội mũ phượng lên thôi.

- Những thứ này không quan trọng, không cần đâu...

- Nhưng... - Mạn Châu nhíu mày, Linh Nhi liền sợ sệt không dám nói tiếp.

Nếu không ai nói thì chưa chắc mọi người sẽ nghĩ đây là hôn lễ của một vị hoàng tử. Trong phủ không hề được treo bất kì tấm vải đỏ nào, mọi người vẫn dửng dưng làm việc bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, "kiệu hoa" đến rước nàng cũng chỉ là chiếc xe ngựa màu đỏ và một tên phu xe.

[Hoàn]Bỉ Ngạn ái tình[Truyện ngắn]  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ