Chương 23: Cơ hội là phải nắm bắt.

3 1 0
                                    

Chương 23: Cơ hội là phải nắm bắt.

"Đây là trà Long Tĩnh ạ?" Tần Mạt hơi nhíu mày, hỏi.

"Không sai, đây là trà Long Tĩnh ngon nhất ở Tây Hồ." Biểu tình của Triệu Chu có chút tự đắc, "Đặc biệt ở khâu chọn trà Long Tĩnh, một mầm một lá, ta mỗi năm cũng chỉ được có tám lạng."

Tần Mạt buông ra chén trà tử sa trong tay ra, khẽ cười nói: "Ngàn năm trước, trà này tên là Bạch Vân, chính là trà cống phẩm. Trà này mỏng mà đẹp, chịu được va dập, nhưng thật ra hương thơm của Bạch Vân lại ẩn chứa bên trong. Trà xanh cần phải làm nóng, riêng Bạch Vân lại thích hợp với độ ấm. Sau khi nước sôi, để nguội tám phần, sẽ không tổn hại đến mùi hương."

Triệu Chu nghe được hai mắt sáng lên, nghiêng đầu suy tư trong khoảnh khắc, bàn tay không kiên nhẫn vỗ nhẹ lên bàn, tán thưởng nói: "Nguội đi tám phần, tuyệt diệu!"

"Trà có tám vị, hương trà và trà thuốc là hai vị, còn lại sáu vị là xanh, hồng, lá, vàng, đen, trắng, mỗi vị có một tính chất. Dù là pha trà, sao trà, rót trà, chỉ có người biết tính trà, mới có thể pha ra trà ngon." Tần Mạt lắc lắc đầu, thở dài: "Chính cái gọi là tốt quá hoá dở, làm sao để giữ được độ ấm tốt, mới là khó."

Triệu Chu như có điều suy nghĩ, nhìn vào ánh mắt Tần Mạt, thưởng thức lại tăng thêm vài phần nghi ngờ. Lời nói và khí độ của cô bé này không thể là một đứa bé mười mấy tuổi được, nhưng mặt mũi nàng non nớt, rõ ràng cũng chỉ là một cô nhóc bình thường thôi.

"Còn có hai điểm," Tần Mạt phảng phất không chú ý đến ánh mắt của Triệu Chu, lại nói: "Nước cho trà, giống như nước cho cá, nếu cháu đoán không sai, ngài dùng là nước giếng. Mùi vị của nước giếng này, cũng làm sai vị trà hai phần, nhưng cũng chỉ có giới hạn mà thôi, gần thành phố này, chắc hẳn cũng không có suối nước nào tốt?"

Triệu Chu cười sang sảng, gật đầu nói: "Không sai. Còn điểm kia?"

"Là chén tử sa này." Bàn tay Tần Mạt nhẹ nhàng vuốt dọc chén, "Chén tử sa này cũng tính là một tinh phẩm trong dụng cụ trà, bên trong không tráng men trắng, màu tím này hoàn toàn được phủ một lớp bột trà xanh biếc, thật đáng tiếc. nếu có thể đổi thành chén sứ trắng hoặc chén bạch ngọc, mới xứng với màu xanh mới này!"

Vừa nói, nàng vừa lắc đầu, vẻ mặt thương tiếc.

Triệu Chu nhịn không được hai tay vỗ nhẹ: "Tuyệt diệu!"

Tần Mạt buông chén trà trong tay ra, nhìn về phía Triệu Chu: "Lão tiên sinh, hôm nay đa tạ ngài thiết đãi, Tần Mạt thật may mắn. Nhưng giờ không còn sớm, cháu còn có một số việc phải làm, có lẽ nên tạm biệt được rồi?"

"Cháu muốn làm gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Chu lại cảm thấy câu hỏi này của mình hơi quá. Nói cho cùng hai người cũng chỉ là mới quen, bàn về đàn nhạc trà đạo chỉ là thảnh thơi phong nhã, nhưng hỏi chuyện riêng của người khác, lại lộ ra vẻ thân thiết với người mới quen sơ.

Tần Mạt cũng sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Nàng có chút tôn trọng ông lão thú vị này, cho nên không muốn làm mất mặt mũi của ông ấy.

Ta không phải vịt con xấu xí - Mặc Tiêu TiếuDove le storie prendono vita. Scoprilo ora