Chương 24: Vân Chí được mài giũa.

3 1 0
                                    

Chương 24: Vân Chí được mài giũa.

Giữa trưa Tần Mạt trở về nhà, chuyện đầu tiên là trực tiếp ngồi phịch lên ghế sô pha.

So với trước kia khi nàng vừa mới xuyên qua, trong tình trạng khủng bố cho rằng đã đến một thế giới ma quỷ, nàng bây giờ, chỉ cảm thấy mỏi mệt đến tận xương tủ

Vượt qua tầng trở ngại tâm lý cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, nhưng cũng không nói là đơn giản. Hình dung ra, như là một người ngạt thở trong nước, nhưng để sinh tồn, phải ép mình trong bức tường kia.

Bực tức? Phẫn nộ? Không cam lòng?

Không, Tần Mạt không có loại tâm tình này, nàng chỉ cảm thấy mỏi mệt, mỏi mệt khiến toàn thân như một bộ máy cũ rỉ, cử động cũng không muốn.

Hôm nay tuy vận khí của nàng tốt, tìm được một công việc. Nhưng làm việc như vậy với nàng mà nói, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Trước đây nàng đã làm tâm lý nhiều lần rồi, nhưng đến khi làm thật, tư vị này, như là mất đi trọng lượng, cả linh hồn cũng như muốn tan đi.

Nội tâm của nàng rung động mãnh liệt, mặt ngoài thì cố bình tĩnh, nhưng cái loại mâu thuẫn này, đủ để cho nàng vùi đầu thật sâu vào đất cát, mãi mãi không nhìn ánh mặt trời nữa! (ý ở đây có nghĩa là ngoẻo đó)

Con người, kiên cường hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.

Dù không kinh ngạc bao nhiêu, cũng khó có thể ngờ, cửa ải này, Tần Mạt lại có thể vượt qua. Nàng có một công việc, làm thuê, người hầu trà, sao lại có thể chứ?!!? Nhưng nàng cũng không thấp kém, bởi vì nàng nỗ lực vì sự sinh tồn của chính mình!

Sẵn sàng ra trận, đây mới là Tần Mạt!

Đương nhiên, Tần Mạt không biết là, với đa số gia cảnh như nàng, công việc nghỉ hè được làm tại quán trà thật ra là một việc làm khó kiếm. Nhưng dù sao Tần Mạt cũng không phải chỉ là Tần Mạt, nàng còn là Tần Mạch kiếp trước, cũng mang theo cao ngạo của Tần Mạch. Đây là cao ngạo, không phải kiêu ngạo, là một rảo cản thời đại, là khoảng cách giữa mặt đất và bầu trời.

Người không từng trải, mãi mãi sẽ không thể lý giải, khi ký hợp đồng lao động, mặt Tần Mạt thì cười, nhưng lại cũng ngang ngạnh cấu xé trái tim mình, máu tươi đầm đìa...

Khóa cửa chuyển động, tiếng ken két chói tai vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Tần Mạt nhíu mày, sau một lát, cửa được mở ra, Tần Vân Chí đầu nhễ nhại mồ hôi đi lại gần.

"Ớ? Chị hai, sao chị ngồi sô pha mà không mở TV, chị bệnh à?" Tần Vân Chí vừa nói vừa lau mồ hôi. Nó đóng cửa lại, đi đến chỗ Tần Mạt, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh, cũng không biết là phơi nắng hay là nóng.

Tần Mạt bỗng khẽ chống tay, xoay người ngồi dậy. Nhìn Tần Vân Chí lộ ra một nụ cười tà ác: "Anh bạn nhỏ, cậu có đói bụng không?"

Tần Vân Chí sửng sốt, biểu tình như gặp quỷ. Ngay sau đó nó nhảy dựng lên, vẻ mặt cảnh giác nói: "Chị hai, chị muốn làm gì?"

Tần Mạt nhe răng đe dọa Tần Vân Chí, hung tợn nói: "Tiểu tử thối, biểu tình gì thế kia, Chị hai là quỷ à? Ánh mắt gì kia? Em có từng nhìn thấy con quỷ nào xinh đẹp chưa?"

Ta không phải vịt con xấu xí - Mặc Tiêu TiếuWhere stories live. Discover now