(8) Momo chỉ ngốc với em

1.3K 135 10
                                    

Momo vẫn cứ đạp chân ga đều đều, chiếc xe như con bạch mã nhẹ nhàng lướt trên con đường dài tăm tắp. Cậu quay sang nhìn Mina thì thấy em đã ngủ quên từ bao giờ, có lẽ là do quá mệt mỏi lại còn bị cậu ép đi khắp nơi. Momo nhìn Mina cũng cảm thấy hơi có lỗi, em vì mình mà mất ăn mất ngủ. Bây giờ lại làm em mệt đến mức này, sức lực chắc hẳn rất yếu.

Momo cứ chạy mãi về phía trước, chạy đến khi... lạc đường. Momo hết cách nên lấy điện thoại của Mina trong túi ra. Bấm bấm lung tung các đối tượng trên màn hình. Đột nhiên có cuộc gọi đến, Momo trong tiềm thức cũng đã nhìn thấy Mina có sử dụng lúc trước. Theo bản năng nhấp vào nút xanh để nghe máy.

" Mina à, tụi con đang ở đâu vậy ?"

" Myoui ngủ rồi, còn con thôi "

" Momorin, bảo bối của mẹ. Ngoan, về nhà thôi con "- Mẹ Hirai mừng rỡ khi nghe giọng của con, chậm rãi hỏi xem cậu đang ở đâu để đón cậu về nhà.

" Con lạc đường rồi mẹ "

" Bảo bối, mau nhìn xem xung quanh con có những gì. Diễn tả cho mẹ biết đi con "

" Ưmm... có cây, có một dãy hoa hồng, bên phải là một dòng sông lớn, có núi nữa "

" Con nó đang ở chân núi, gần sông Hàn ông ơi "- Mẹ Hirai nghe con diễn tả vài chữ đã biết tuốt hết, nhanh nhẹn nói vọng cho ba Hirai để đón con về nhà.

" Con gái ngoan, ở yên chỗ đó. Ba mẹ đến đón các con về "- Mẹ Hirai ân cần dặn dò con rồi ngắt máy. Khoảng ba mươi phút sau, Momo đang ngồi trên xe buồn chán thì thấy có hơn năm chiếc xe hơi đen bóng nhoáng ùa đến. Mở cửa chiếc xe đầu tiên là những người đàn ông ăn mặc vest lịch sự, đang mời người còn lại trong xe xuống. Là ba mẹ Hirai a.

Momo bất ngờ, mở cửa xe rồi đi đến chỗ ba mẹ. Ba mẹ Hirai vừa thấy cậu đã tức tốc ôm chầm lấy nhau, cảnh tượng gia đình ba người đã từ lâu không ấm áp như vậy làm cho ai nhìn vào cũng phải mũi lòng, cảm động.

Ba Hirai ngoảnh mặt nhìn các xe ở sau, ngoắc tay ra hiệu. Chưa đầy ba giây đã có hơn 10 người ăn mặc trang trọng bước xuống xe. Đến gần chiếc xe Momo lái khi nãy, hai người dìu Mina ra ngoài. Momo chạy đến đỡ em nhẹ nhàng trong vòng tay. Cậu theo ba mẹ Hirai lên xe sau đó chạy thẳng về biệt thự thân quen ngày nào.

Và dĩ nhiên chiếc xe Momo lấy khi nãy đã được nhân viên của hai ông bà nhanh chóng sắp xếp tìm ra chủ sở hữu và đền bù số tiền gấp đôi chiếc xe.

Momo lần này về nhà như vừa thoát khỏi cánh cửa thần tiên mà quay trở về nhà. Ba mẹ Hirai lại càng yêu thương cậu nhiều hơn, bất kể cậu muốn gì hai người cũng không bao giờ từ chối. Dù thế Momo vẫn rất hiểu chuyện, dù cậu bị đám người trong trường hại cậu và em suýt chết nhưng cậu một lời oán trách cũng không thốt ra. Lại còn liên tục bảo ba mẹ đừng đụng chạm đến bọn người trong trường vì chúng không đáng để ba mẹ đích thân xử lý. Ba mẹ Hirai thương con nên đành chiều ý con mà không làm lớn chuyện. Bọn chúng bị nhà trường đem ra hội đồng kỉ luật và buộc thôi học 1 năm để kiểm điểm.

Cũng đã hơn một tuần nay, Momo và Mina bị bắt phải ở nhà để dưỡng bệnh. Momo khi đã chán đến phát khóc mới năn nỉ ba mẹ cho phép đi học lại. Ba mẹ Hirai có chút lo lắng vì sợ con sẽ bị bắt nạt nhưng cũng vì sự chân thành, đáng thương của Momo và Mina mà cắn răng đồng ý.

[SHORTFIC | MOMI] Tôi là người hầu của emWhere stories live. Discover now