Chương 157: Mẹ kế nuôi ta

1.9K 36 0
                                    

Quan Hoán Chi mím chặt môi mỏng, sau đó mở miệng nói: "Chung Sách mất tích, Lâu chủ Kinh Phong Lâu ở Kinh Thành đang phái người tìm hắn. . . . . . Trên giang hồ có chút ít hỗn loạn".

Kinh Phong Lâu là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, cách thức bọn họ hành sự, mọi người cũng hiểu, lấy hành động sấm sét tìm người, tất nhiên sẽ khiến giang hồ lại nổi sóng.

Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm, Địch Tinh ba người vừa nghe liền nghĩ tới Bách Hiểu, có lẽ Bách Hiểu thật được Chung Sách cứu rồi, bây giờ đang ở nơi nào chưa biết.

Gần tới ngày mùng 3 tháng 8, lòng của mọi người cũng theo từng ngày trầm xuống, có lẽ sắp phải đối mặt với người bí mật phía sau màn, hoặc chân tướng truy tìm đã lâu sắp được sáng tỏ. . . . . . Bọn họ cũng không dám ở lại ngày nào, ở lại trấn một đêm, liền tiếp tục đi tới Mạt Thành.

Sớm đi đi, có thể sớm làm chút chuẩn bị.

Mọi người mới vừa đến Mạt Thành, liền xuất hiện vài người, mặc y phục khác nhau nhưng qua hơi thở có thể cảm giác được bọn họ võ công đều không thấp.

Bọn họ dọc đường đã rất cẩn thận, chẳng lẽ lại bị người ta theo dõi? Diệp Linh Cẩm núp ở trong xe ngựa thầm nghĩ.

“Huynh đệ phía trước xin nhường đường!” Địch Tinh nói.

“Đừng lo lắng, những người này đều là cao thủ trong tiêu cục của chúng ta, lần này đối mặt với người bí mật phía sau bức màn, không biết là một người hay là một tổ chức, mang theo nhiều người thì tốt hơn . . .” Bùi Lâu Tuấn chợt cưỡi ngựa từ phía sau đến trước xe ngựa.

Thì ra là người của Bùi Lâu Tuấn. . . . . .

Diệp Linh Đoạn cưỡi ngựa, chậm rãi đến bên cạnh Bùi Lâu Tuấn, không nói gì.

Địch Tinh nhìn Quan Hoán Chi một chút, chờ hắn nói chuyện. Chỉ thấy Quan Hoán Chi gật đầu một cái, nói: “Làm phiền Bùi huynh lo lắng rồi. . . . . .”

“Thiếu chủ. . . . . . Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, đến gần cửa thành Đông Thành”. Một người trong bọn nói.

Bùi Lâu Tuấn gật đầu một cái, nói với mọi người: “Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, ở khách sạn dù sao không tiện, ta có mua một tòa nhà lớn ở ngoại ô, mọi người cùng nhau đi thôi. . . . . .”

Tùy tiện mua một tòa nhà lớn? “Thật có tiền a. . . . . .” Diệp Linh Cẩm ở trong xe ngựa thở dài nói.

“Không đủ tiền sử dụng sao?” Nhan Nhiễm Y đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, nhìn nàng.

Diệp Linh Cẩm quên, không thể ở trước mặt một người đàn ông, khen ngợi một người đàn ông khác, hơn nữa nàng đối mặt Nhan Nhiễm Y hết sức thù dai.

“Ha ha. . . . . . Mẹ kế nuôi ta, ta không thiếu tiền xài. . . . . .” Diệp Linh Cẩm lấy lòng cười nói.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một cái, không nói gì, hai mắt nhắm nghiền. Diệp Linh Cẩm thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh tình khó từ chối, vì không lãng phí ý tốt của Bùi Lâu Tuấn, mọi người cùng đến tòa nhà này. Tòa tòa nhà ở ngoại ô Đông Thành, cách ngọn núi này không xa, cũng dễ dàng cho bọn họ chuẩn bị.

NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒWhere stories live. Discover now