Hai mắt Từ Châu Hiền đỏ hoe, đưa tay ôm mẹ, rất lâu sau cũng không nói gì.
Hai năm rồi, đây là lần đầu tiên mẹ nhắc đến Lộc Hàm trước mặt cô. Thực ra bản thân cô không quá để tâm như trong tưởng tượng, lúc ấy tuổi trẻ bồng bột, khó chấp nhận vấp ngã, cho nên mới bỏ nhà ra đi. Có lẽ cô đã từng yêu anh ta, suy cho cùng, quãng thời gian đó, những cây ngô đồng Pháp ngày ấy, con đường rợp bóng cây ngày ấy, còn cả tuổi trẻ khi ấy... cô hơi thất vọng nghĩ, có lẽ chính vì cô chưa từng thật lòng yêu Lộc Hàm, chỉ là yêu quý quãng thời gian tươi sáng mà thuần khiết đó thôi.
Từ sau khi chia tay, cô một mình đến thành phố xa xôi này, chọn một công việc hoàn toàn không liên quan đến ngành học của mình. Lúc đầu cô chỉ nghĩ đơn giản rằng không muốn có bất cứ liên hệ nào với quá khứ, chỉ muốn làm lại từ đầu, xem thử bản thân liệu có thể tạo dựng được sự nghiệp cho riêng mình hay không. Về sau dần cảm thấy công việc này đầy tính thử thách, tuy vô cùng vất vả nhưng lại khiến cô nhanh chóng trưởng thành.
Lâm Duẫn Nhi từng nói: "Cậu làm phóng viên giải trí cũng quá yêu nghề rồi, cậu xem cậu và bác sĩ Phác còn không có thời gian gặp nhau, nếu tớ mà có được một anh bạn trai tốt như vậy, thì đã lấy làm chồng từ lâu rồi".
Từ Châu Hiền thuận miệng đáp: "Không có thời gian gặp nhau là vì anh ấy còn bận hơn tớ, vả lại, tớ vẫn muốn cống hiến cả đời cho sự nghiệp giải trí cả nước kìa!".
Hôm nay hiếm lắm cô mới được nghỉ sớm, nhưng Phác Xán Liệt lại còn một ca phẫu thuật, cô chỉ có thể hẹn Duẫn Nhi đi ăn. Đang trên đường thì nhận được điện thoại của Lão Mạc: "Đang ở đâu thế?".
"Tan ca rồi, chuẩn bị đi ăn cơm."
"Tan gì chứ, bên Hàm Dương có điện báo, máy bay của Thiện Khuê khoảng sáu giờ hơn sẽ hạ cánh, cô lập tức đến sân bay, chắc chắn được tin độc quyền."
"Hả, không phải cô ta đang ở Tây An quay cảnh ngoài trời sao, sao lại đột nhiên đến chỗ chúng ta?"
"Cho nên tôi mới bảo cô đi canh chừng, nhất định có điều hay để viết."
Gác điện thoại, cô đành gọi cho Lâm Duẫn Nhi: "Tớ có việc gấp, phải ra sân bay". Lâm Duẫn Nhi từ trước đến giờ không bao giờ bỏ qua mấy chuyện thế này, truy hỏi: "Ai đến nữa?".
"Thiện Khuê, thầm lặng quá, tự nhiên lại chạy đến đây, nhất định có vấn đề", Châu Hiền vừa nói vừa đưa tay nhìn đồng hồ, "Hay là cậu đừng đợi tớ nữa, chúng ta hẹn khi khác vậy".
Duẫn Nhi nói: "Không sao, không sao, tớ đợi cậu mang đến tin tức nóng hổi nhất, nhanh đấy nhé! Vì sự nghiệp giải trí của toàn dân toàn quốc, làm việc nhanh lên!".
Từ Châu Hiền cười khúc khích, nhưng đúng là không kịp được rồi, bởi đang là cuối tuần, cô sợ kẹt xe, đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe tốc hành, vội vội vàng vàng rồi cũng đến được sân bay, vừa đúng lúc trời tối.
Từ Châu Hiền chạy thẳng một mạch đến cửa dành cho khách đặc biệt, vừa đúng lúc nhìn thấy một phụ nữ phong thái trang nhã, đeo kính đen, chiếc khăn quàng che khuất nửa khuôn mặt, một mình kéo theo chiếc va li nhỏ bước ra. Từ Châu Hiền không dám chắc lắm, bởi những nữ minh tinh thế này bình thường rất hay làm rình rang, không có quản lý cũng có ông bầu, còn một mình ra khỏi sân bay thì quả thật rất hiếm thấy.
Cô không phản ứng gì, chỉ rút điện thoại ra giả vờ nhắn tin, cúi đầu chậm rãi đi ngang qua. Người phụ nữ đó không nhìn quanh, lúc này Từ Châu Hiền mới nhận ra bên đường có một chiếc xe Jaguar xám bạc, người phụ nữ đó đến bên chiếc xe, tài xế bước xuống giúp cô mở cửa. Cuối cùng cô ta gỡ kính đen ra, cúi người xuống, để lộ nụ cười tươi tắn, nhìn nụ cười đó, Từ Châu Hiền mới dám chắc đó chính là Thiện Khuê.
Thấy Thiện Khuê thân mật hôn người đàn ông ngồi ở băng ghế sau, Từ Châu Hiền vội bấm nút liên tục, điện thoại chụp hình có lẽ chất lượng không được tốt  lắm, nhưng cô cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều. Thiện Khuê nhanh chóng lên xe, tài xế đóng cửa lại, chiếc xe lướt đi. Từ Châu Hiền nghĩ một lúc, giờ có bắt taxi cũng không theo kịp, hơn nữa cũng chụp lại hình rồi, vậy nên cô an tâm ra về, đi ăn cơm với Lâm Duẫn Nhi.
Đến quán ăn gặp được Lâm Duẫn Nhi, cô thấy bụng đói cồn cào. Lâm Duẫn Nhi đã gọi sẵn thức ăn, có món ngao nướng mà cô thích ăn nhất, thế nên cô chẳng nói lời nào, chỉ vùi đầu vào ăn.
Lâm Duẫn Nhi nói: "Haizzz, không chụp được hình Thiện Khuê cũng không cần tự hành hạ mình thế đâu, chuyện hay ngày nào cũng có, chuyện độc quyền rồi cũng không chạy thoát".
Từ Châu Hiền vừa nhả vỏ ngao vừa lúng búng nói: "Ai nói không chụp được", sau đó đưa điện thoại cho Duẫn Nhi, Duẫn Nhi nói, "Chụp được rồi thì cậu ủ rũ thế làm gì?".
Từ Châu Hiền ăn cay quá nên xuýt xoa đáp: "Tớ không ủ rũ, mà là đói".
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật nực cười: "Tớ còn tưởng cậu biến đau khổ thành sức mạnh ăn uống chứ", nhận lấy điện thoại mở ra xem hình, không thể không huýt sáo, "Vẻ ngoài tuyệt! Người đàn ông đó là ai?".
Từ Châu Hiền nghe thấy vậy mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại một cái. Có một tấm hình rất rõ nét, gần như chụp được nửa khuôn mặt, người đó đang nghiêng đầu nói chuyện với Thiện Khuê, vẻ mặt không hề thân mật, cũng chẳng thấy cười, áo khoác xám đậm và khuôn mặt như tạc, rất tuấn tú lạnh lùng cũng vô cùng nổi bật, quả nhiên là vẻ ngoài tuyệt vời. Cô ngắm kỹ: "Sao quen thế nhỉ?".
Lâm Duẫn Nhi lấy lại tinh thần: "Có phải là người nổi tiếng nào không? Người nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, tin giật gân đây!".
Từ Châu Hiền nhìn một lúc lâu, cuối cùng thở một hơi dài: "Haizzz! Tớ nói là hơi giống Phác Xán Liệt".
Lâm Duẫn Nhi phì cười: "Người ta thì thấy trong mắt người mình yêu mới gặp Tây Thi, còn cậu có người yêu thì nhìn đâu cũng ra người yêu, thấy người đàn ông tuấn tú thì liền cho rằng giống bác sĩ Phác nhà cậu".
Từ Châu Hiền liếc cô bạn mình: "Tớ biết là cậu đang ghen tỵ".
Lâm Duẫn Nhi tỏ vẻ khoa trương, đưa tay ôm ngực: "Đúng vậy, tớ ghen tỵ chết đi được", sau đó lại nghiêm túc nói, "Nhanh nhanh điều tra xem người đàn ông đó là ai cho tớ, đến lúc đó tớ bất chấp tất cả để tóm anh ta, sau này không phải ghen tỵ với cậu nữa".
Châu Hiền nói với Duẫn Nhi: "Lão Mạc có người quen, sẽ giúp tìm hiểu chủ xe là ai. À, lần này chụp được ảnh độc quyền, vài ngày nữa là có tiền thưởng, tớ mời cậu đi ăn".
Lâm Duẫn Nhi cẩn thận, chăm chú nghiên cứu mấy tấm ảnh, đột nhiên nói: "Không phải tớ muốn đả kích cậu nhé, nhưng tớ thấy tiền thưởng của cậu hơi khó kiếm, mấy tấm hình này không chừng cuối cùng cũng bị người ta 'dìm chết' thôi".
Từ Châu Hiền thấy khó hiểu: "Tại sao?".
Lâm Duẫn Nhi chỉ chiếc áo khoác trong tấm ảnh: "Sản phẩm mới nhất của Anne Valerie Hash[2], còn chưa ra thành phẩm, chỉ nhận đặt hàng đặc biệt, một người có thể mặc chiếc áo khoác như vậy, không những giàu có, hơn nữa còn có thời gian rảnh rỗi đến Paris đo áo, nếu không phải giàu thì là có quyền, không chừng còn rất có gốc gác".
----------------------------------------------------------
[1] Tòa tháp trắng, nguyên văn là白い巨塔 (Shiroi kyoto), là tên cuốn tiểu thuyết của nhà văn nữ Nhật Bản tên là 山崎豊子 (Yamasaki Toyoko). Cuốn tiểu thuyết này nói về các bác sĩ, mượn đề tài y khoa để nói về cuộc sống.
[2] Anne Valerie Hash là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Pháp, các thiết kế của bà luôn mang vẻ sang trọng, thanh lịch, quyến rũ mà vẫn rất cá tính.

Edit (Hunseo) Hải Thượng Phồn HoaWhere stories live. Discover now