Chương 2: Cái tình huống gì thế này?

2.4K 85 0
                                    

Sở Thanh Nguyệt bị một loạt tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đám người ùa từ ngoài cửa vào, tim nàng thoáng thắt lại, hơn mười nam nữ già trẻ này làm cái gì vậy?

"Nguyệt Nhi, con hù chết thím mất, mau để thím xem xem con sao rồi!"

"Thấy trong người thế nào? Còn đau hay không? Có khó chịu chỗ nào không?"

"Đầu sao rồi? Đầu chính là chỗ quan trọng đó, trăm ngàn lần đừng bị hư nha!"

"Trời ơi, mấy đứa đáng chém ngàn đao kia sao lại xuống tay nặng như vậy chứ!"

"Nguyệt Nhi đáng thương của ta!"

". . . . . ."

Sở Thanh Nguyệt chưa kịp phản ứng, đám người đó đã hung hăng đi đến trước mặt nàng bắt đầu... thay nhau ra trận biểu đạt sự quan tâm của mình, tình cảm thân thiết, tiếng ríu rít hỏi han ân cần tràn ngập cả căn phòng, rung động đến mức trong tai nàng vang lên tiếng 'ong ong', đầu lại đau.

Thanh Nguyệt ngây ngốc nhìn nhóm người mà cứng họng. Nhóm người này đều là người nhà của nàng?

"Tất cả im miệng cho ta!"

Thấy người trên giường hình như hơi bất thường, mặt một nam nhân trung niên có thân hình to lớn liền đen lại, cao giọng hét lớn, tiếng ồn kia theo đó cũng dừng lại, tai của Thanh Nguyệt cũng thanh tịnh hơn.

"Nữ nhi, nói cho phụ thân biết, có chỗ nào khó chịu không?" Thấy mọi người rốt cuộc cũng ngậm miệng, nam nhân có thân hình cao lớn lập tức nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ thận trọng như sợ vừa chạm vào nàng liền vỡ vậy.

"Dạ không, chỉ có đầu hơi choáng váng." Thanh Nguyệt lắc đầu, cười khẽ, cố gắng không nhiều lời để tránh lộ chân tướng.

Hóa ra, đây chính là phụ thân của nàng, mày rậm mắt to, râu lún phún, nhìn rất có khí thế, đặc biệt là giọng nói to như tiếng sấm.

"Đau đầu? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đầu bị hỏng rồi?" Nghe thấy thế, đôi lông mày rậm của Tô Kính Tùng nhíu lại thành một đường thẳng, đôi mắt không ngừng nhìn về phía đầu nàng, trong lòng lấy làm lo lắng.

"Nữ nhi khỏe lắm, chỉ quên một số chuyện, không có gì đáng ngại, phụ thân đừng lo". Thấy phụ thân lo lắng như thế, Sở Thanh Nguyệt hơi xúc động, vội vàng nhẹ giọng an ủi ông, trong lòng xót xa muốn khóc.

Tô Kính Tùng như thế khiến nàng nhớ đến phụ thân mình, phụ thân cũng cưng chiều đứa con gái là nàng như thế, không ngờ cuối cùng nàng lại khiến ông chết không toàn thây.

Ai ngờ, Tô Kính Tùng nghe thấy nàng nhẹ giọng an ủi mình chẳng những không yên tâm mà lại giống như bị đả kích, lảo đảo lùi lại hai bước, nhìn nàng hồi lâu không nhúc nhích tựa như nhìn quái vật. Mà hơn mười nam nữ già trẻ trong phòng này cũng như bị trúng tà, mở to hai mắt như cái chuông đồng, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Yên lặng...

Sở Thanh Nguyệt bị những người này dọa cho sợ không nhẹ, nàng nhìn vẻ mặt như đang gặp quỷ của bọn họ, không biết rốt cuộc mình đã nói sai câu nào, mà hình như nàng cũng không có nói gì sai mà.

[EDIT] Độc Sủng Vương Phi Kiêu NgạoWhere stories live. Discover now