-Cậu im lặng đi! Đừng nói gì cả! Lát nữa đứng phía sau tôi!- TaeHyung nói rồi đẩy tay JungKook ra phía sau.
Bọn KiJoon nhanh chóng đuổi kịp theo sau đó.
-Haha! Mày nghĩ là mày chạy được sao? Thằng khốn?- KiJoon cười đắc thắng- Gây ra cho tao thế này thì xách mông chuyển trường là xong sao? Hôm nay tao sẽ cho mày một phen sống chết!
-Mày đừng có làm loạn! Tao không muốn gây sự ở đây!-TaeHyung đang tìm cách bào chữa hay nhất.
-Sao? Mày sợ rồi à?
KiJoon đi đến gần TaeHyung tính giơ tay đấm vào mặt anh nhưng JungKook phía sau đi đến chặn lại rồi đẩy ra.
-Các người là ai? Sao lại sinh sự?- JungKook nhìn một lượt bọn nó.
-Ohoho! Lại thêm thằng con hoang nào nữa đây? Mày là đồng minh của thằng khố rách áo ôm này sao?- KiJoon nhìn cậu rồi xua tay- Nếu không muốn tao xử mày thì mau co giò chạy đi chỗ khác! Đừng có cản đường tao?
JungKook bật cười.
-Anh biết gì về tôi mà bảo tôi là con hoang? Thái độ của anh mới giống mấy đứa con hoang đó!
-Mày nói gì? -KiJoon tức điên đấm một cái vào mặt cậu.
TaeHyung kinh ngạc chạy đến đỡ JungKook.
-Bọn mày muốn gì thì đánh tao! Tha cho nó đi!
-Tao đã bảo đừng cản đường tao! Còn ăn nói láo lếu! Tao xử luôn hai đứa mày!- KiJoon nghiến răng nhìn hai người.
JungKook lau vết máu ở môi. Cậu cười nhạt quay lại nhìn bọn nó.
-Anh bị điên rồi sao?
-Cái thằng khốn này...- KiJoon giơ tay lên lần nữa thì bị JungKook nắm lấy bẻ ngược ra sau lưng rồi đá té nhào ra đất.
TaeHyung há to mồm nhìn JungKook. Hóa ra là cậu ta biết đánh nhau.
Bọn còn lại thấy KiJoon bị đánh cũng không thể đứng im nữa lao vào. Lúc TaeHyung cũng tham gia vào.
JungKook có tập gym và võ từ nhỏ nên hầu như người rất khỏe mạnh và có thể xử gọn bọn này.
TaeHyung đấm liên tiếp vào tên trước mặt rồi xoay người đá một cú đẹp ngay má của hắn. Sau đó nhìn sang phía JungKook đang vác từng tên như một que gỗ mà quăng đi
TaeHyung thầm cảm thán, cậu ta thật quá khỏe đi.
Đến khi cả bọn nằm dưới đường rên la thì cả hai mới dừng. KiJoon vì bị thương ở đầu nên hầu như chỉ bị đánh vào tay chân và bụng.
JungKook nhìn sang chỗ TaeHyung rồi xách lấy balo bỏ đi. TaeHyung thấy thế cũng chạy theo.
-Cậu đi đâu vậy? Cậu bị thương rồi kìa!
-Về trường!- JungKook nói và vẫn đi tiếp.
TaeHyung vẫn tiếp tục đi theo.
-Tại sao lại về trường, chúng ta đi mua thuốc bôi cho cậu!
TaeHyung kéo vai JungKook. JungKook quay lại nhíu mày nhìn anh.
-Ở trường có thuốc đầy đủ? Cần phải đi mua sao?
-Ừ nhỉ?- TaeHyung mặt đần ra.
JungKook lắc đầu rồi đi tiếp. TaeHyung không thể để JungKook một mình vì dù sao cũng tại mình mà cậu ta bị thương.
Sau khi về trường và vào phòng y tế. JungKook tự động lấy thuốc trong tủ đặt trên tường rồi ngồi xuống cái giường gần đó. TaeHyung đi vào thấy JungKook đang cố bôi thuốc thì chạy đến giựt lấy tuýp thuốc trên tay cậu.
-Để đó tôi bôi cho cậu!
-Không cần!- JungKook muốn lấy lại tuýp thuốc nhưng anh không cho.
-Vì tôi mà cậu bị như vậy! Tôi phải làm giúp cậu mắc công cậu lại thù dai!- TaeHyung vừa nói vừa chét thuốc lên ngón tay rồi cúi xuống áp sát mặt mình vào mặt JungKook để bôi thuốc ngay mép môi cậu.
JungKook thở dài nhìn đi nơi khác. Lát sau lại lên tiếng.
-Bọn chúng là ai? Sao lại gây sự với anh?
-Là bọn học ở trường cũ của tôi! Cứ thích kiếm chuyện với tôi bởi vì tôi là một đứa nghèo!-TaeHyung chẹp miệng nói.
JungKook nhìn sang khuôn mặt áp sát của TaeHyung. Còn anh mãi mê bôi thuốc nên không để ý. JungKook muốn nói gì đó nên mấp máy môi.
-Anh...
-Cậu im lặng đi, thuốc vào họng bây giờ!-Anh vừa nói vừa lấy tay giữ cầm cậu.
Lúc này cũng ý thức được mặt mình đang gần sát mặt JungKook.
Anh ngây ngưòi nhìn cậu còn cậu thì ngược lại vẫn nhìn anh nhưng lại điềm tĩnh hơn. Ở khoảng cách này cả hai như bị đối phương thu hút quyến rũ, hai mắt cứ dán lấy nhau không rời.
TaeHyung cảm thấy mặt mình nóng ran mới thôi không nhìn nữa nhưng không ngờ lại bị JungKook kéo mặt quay sang nhìn mình một lần nữa.
-Cậu...
-Anh cười cho tôi xem đi!- JungKook điềm đạm lên tiếng.
-Hả?- TaeHyung ngạc nhiên.
-Tôi nói anh cười đi!
TaeHyung không hiểu JungKook muốn gì nhưng vẫn vô thức làm theo điều cậu nói. TaeHyung chẳng biết cười thế nào trong tình huống này thế nên là cứ nhe răng một cách nham nhở.
JungKook cụp mắt, cậu thở dài rồi kéo TaeHyung ra sau đó đứng dậy.
-Thôi bỏ đi!
Anh vẫn không hiểu gì nhìn cậu xách balo lên.
Vừa vặn điện thoại JungKook reo lên.
-Alo, con sắp về đây mẹ!
Vừa nói chuyện điện thoại cậu vừa đeo balo lên rời đi. TaeHyung vẫn đứng đó thấy cảm giác kì lạ xâm chiếm trí óc mình.
Tận đến lúc ngồi trên xe bus anh dựa trán vào kính xe vẫn còn nghĩ đến khoảnh khắc cả hai nhìn nhau.
Vội lắc lắc đầu để quên đi. Anh lấy hai tay ôm má.
-Không được không được! Mình chính là thích con gái hơn!
Về phía JungKook. Sau khi bước vào nhà Soo In liền chạy đến.
-Con đi đâu giờ này mới về? Mặt mũi làm sao thế này?- Bà chạy đến nâng mặt cậu lên.
-Con không sao đâu! Chỉ bị té một chút thôi!- JungKook đẩy tay bà ra.
-Thật là... mau bảo người làm luộc trứng lăn vào đi! Làm mẹ lo chết mất!
- Vâng!
JungKook đáp rồi bỏ vào phòng.
Đặt balo lên bàn rồi nằm phịch xuống giường. JungKook đưa tay lên sờ môi.
-Kim TaeHyung...-JungKook thì thầm.
Cậu vẫn luôn thắc mắc. Tại sao khi nhìn thấy anh ta cười cậu lại có cảm giác quen thuộc lạ thường. Ban nãy khi cả hai nhìn nhau cậu lại thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Chính là muốn nhìn anh ta mãi. Cậu lấy tay đặt lên trán.
Cảm giác này khó chịu thật.
BINABASA MO ANG
kooktae 'lost'
Fanfictionauthor: Vô Diện pairing: KookV cate: Ngược, H Note: Không chuyển ver, không mang ra ngoài.
