-Bây giờ mình phải về rồi, tạm biệt cậu!

-Ừ ! Tạm biệt!

TaeHyung vẫy tai với JiMin xong rồi nhìn cậu leo lên chiếc xe gần đó.

Đợi JiMin đi cậu mới xoay người đi một đoạn. Vừa lúc ấy anh nhìn thấy bọn KiJoon từ xa. Đầu thằng KiJoon vẫn còn dán băng.

Xui thay bọn nó cũng nhìn thấy anh cách đó không xa. Vì cay cú chuyện cái đầu mình, lần đó chưa kịp xử nó đã chuyển trường. KiJoon hô to.

-Thằng con hoang kìa!

TaeHyung rủa thầm. Đã muốn tránh lại còn gặp.

Đã hứa với ông Cha sẽ không gây chuyện mà đi học đàng hoàng.

Không còn cách nào khác anh quay người bỏ chạy. Bọn kia thấy thế lập tức đuổi theo.

-Bắt nó lại cho tao!!

-Shit!

TaeHyung quay lại và thấy bọn nó liều mạng đuổi theo liền cắm đầu chạy.

Anh chạy về hướng gần trường vì nhìn thấy chuyến xe bus mình hay đi đang cập bến. Nhưng không may ngay khúc qua đường lại bị vướng đèn đỏ. Anh liền chạy rẽ qua hướng khác chạy vào một đường hẻm. Anh kì thực cũng chả biết đường này ra sao nhưng mặc kệ cứ chạy trước đã.

TaeHyung cảm thấy mình đã chạy xa và nhìn lại để xem bọn nó có dí theo kịp không. Nhưng mãi lo nhìn lại đụng vào lưng người phía trước khiến cả hai té nhào.

-Lại là cậu!

-Lại là anh!

Sau khi cố gắng ngồi dậy cả hai liền thốt lên. JungKook nhíu mày nhìn anh. Sao cứ gặp cái người này mãi. (Là vì tao muốn thế =]]]] )

TaeHyung đứng lên và cũng nắm lấy tay JungKook kéo cậu đứng dậy vì dù sao cũng là anh làm té cậu ta. Lúc đó bọn KiJoon từ xa chạy lại.

-Nó kìa! Thằng kia mặc đồng phục giống nó! Chắc cũng là bạn nó!

TaeHyung nghe bọn nó nói rồi nhìn sang JungKook. Còn cậu vẫn chưa hiểu gì nhìn bọn người kia đang chỉ chỏ mình.

-Là ai...

-Chạy đi!

JungKook chưa kịp nói hết câu thì bị TaeHyung kéo đi. Cậu vẫn không hiểu vì sao mình phải chạy nhưng bàn tay của TaeHyung đan vào tay cậu nắm chặt kéo đi với tốc độ nhanh nên cậu cũng chẳng nói được gì.

TaeHyung cứ nghĩ JungKook là loại công tử yếu đuối chỉ biết học lại nhớ đến câu nói của JiMin ban sáng, nếu cậu ta bị đánh và truy ra bọn kia có liên quan đến mình mẹ cậu ta chắc chắn sẽ không để yên.

TaeHyung dù có khả năng chống trả nhưng không muốn mình hết lần này đến lần khác gây rắc rồi cho SeJin nên chỉ biết cấm đầu chạy thật nhanh. Chạy loạn xạ trong hẻm một hồi lại chạy vào ngỏ cục. TaeHyung hốt hoảng quay lại.

-Chết thật!

Anh vừa nói vừa thở. JungKook cũng chạy mệt nhìn sang TaeHyung.

-Anh đang làm gì vậy? Tại sao chúng ta phải chạy?

kooktae 'lost'Where stories live. Discover now