-Chết! Tôi xin lỗi!-TaeHyung gắt lên nhìn cái áo đồng phục màu vàng bị loan màu coca. Ngước lên đã thấy khuôn mặt điển trai nhìn chằm chằm mình.

Đây chẳng phải là cậu Kim JungKook sao?

Cậu ta nhìn anh chẳng nói chẳng rằng rồi lại quay vào trong nhà vệ sinh. TaeHyung thấy có lỗi nên đi theo vào trong.

-Cậu không sao chứ, có cần tôi mua khăn giấy ướt không?

-Không! Không cần!- Cậu ta đáp, giọng trầm nhẹ.

- Để như vậy vừa mùi lại vừa dơ nữa hay cậu đi thay đồ thể dục đi để tôi đem giặt áo cho cậu!

-Tôi không cần! Lát nữa tôi sẽ vứt nó đi thôi!

-Làm như vậy sao được! Sẽ uổng lắm! Giặt lại là mặc được thôi mà!

-Anh không hiểu sao? Nếu đã có lòng như vậy thì mua bộ đồ mới cho tôi đi!- cậu ta nhíu mày quay sang nhìn anh rồi bỏ đi.

TaeHyung nhìn theo.

-Người gì đâu mà khó ưa! Tôi vì thấy có lỗi nên muốn giúp thôi! Có cần khó chịu như thế?

TaeHyung chề môi. Tự dưng lại cảm giác mình giống như JiMin.

Anh quay về lớp đã gặp JiMin ngồi ngay chỗ mình.

-Cậu đi vệ sinh lâu vậy? Có chuyện gì sao?

-Không có gì!- Anh đáp ngồi xuống chỗ khi JiMin bước ra rồi gục mặt xuống bàn ngủ.

JiMin ngồi sang chỗ trước bàn của anh để hỏi xem anh bị cái gì nhưng chưa kịp thì từ đâu ra một đám lẫn trai gái đến đứng trước mặt JiMin.

-Ô! Thiếu gia nhà họ Park! Nay đã có bạn chơi cùng rồi sao?- Thằng con trai đứng ở đầu lên tiếng.

JiMin im lặng, mặt tái mét.

-Thật là! Còn lựa người đẹp trai như vậy để chơi cùng!- Một đứa con gái đứng cạnh khoanh tay.

-Làm gì có lựa chọn nào? Chẳng qua là cậu bạn này mới vào vẫn chưa biết gì về con người của cậu ta thôi!

Nó vừa nói vừa nhoẻn miệng cười. TaeHyung nghe thấy nhưng không muốn ngẩng đầu dậy. Hôm qua không gặp hôm nay lại gặp, chỉ khác ở chỗ là đối tượng là JiMin không phải anh.

JiMin vẫn cúi đầu không nói, ánh mắt nhìn sang chỗ TaeHyung vẫn gục trên bàn.

-Sao cậu không trả lời? Hả? Hả?- Mỗi một chữ hả thì thằng đó lại đẩy vào vai JiMin một cái mạnh. Đến khi JiMin cảm tưởng mình sắp rớt ra khỏi ghế thì bàn tay của TaeHyung nắm lấy cánh tay của nó lại.

-Gì đây?- Nó nhìn anh.

Anh đứng lên nhìn vào phù hiệu của nó

-Lee.Do.Hyun!

Nó nhíu mày nhìn anh rồi anh lại nhìn nó.

-Thiếu gia nhà họ Lee? Con nhà tài phiệt? Tập đoàn nào nữa sao?

-Cậu hỏi để làm gì?- DoHyun muốn dựt tay ra khỏi tay anh nhưng không được và còn bị anh bóp chặt. Nó đau nhưng không dám thể hiện ra mặt.

-Tôi và JiMin vốn dĩ muốn không trả lời để cậu tự hổ thẹn mà rời đi! Sao cứ thích dây dưa làm gì?

-Cái gì?

-Mấy cái trò đó đứa nhà giàu nào cũng dùng hết rồi! Tôi mới đến đây chỉ có một ngày thôi, nên hy vọng chúng ta có thể sống trong hòa bình!- TaeHyung nói rồi buông cánh tay đã bị nghiến đau của DoHyun.

-Cậu lên tiếng bênh vực nó là vì cậu chưa biết con người của Park JiMin thế nào đâu!- Đứa con gái bên cạnh chỉ tay vào JiMin.

-Cậu ấy thế nào tự tôi biết không cần các cậu cảnh báo!- Anh nói rồi hất tay cô ta ra, sau đó chuông cũng reo lên. Bọn chúng nhìn anh rồi lườm JiMin sau đó về chỗ ngồi.

JiMin nhìn anh vẻ mặt phức tạp.

-Cảm ơn cậu!

TaeHyung gật đầu rồi nhìn cậu đi về chỗ sau đó tiếp tục gục đầu vào bàn.

Thực tình anh cũng không muốn can thiệp vào. Nhưng nghĩ thấy một người hiền lành như JiMin bị bắt nạt cũng không thể ngó lơ, từ lúc vào trường này anh cảm giác mình càng trở nên can thiệp vào nhiều chuyện hơn.

Nhưng không biết là JiMin đã làm gì để bị bọn chúng bắt nạt nhỉ?

kooktae 'lost'Where stories live. Discover now