Chương 43: Sự Kinh Ngạc Của Cô Nhỏ

8.3K 163 2
                                    

  Chung Thụy chết tiệt, cô sao có thể hồ đồ để bị lừa lên giường thế kia.

Người này còn cố tình ra sức làm đi làm lại nữa chứ, nói cái gì mà, muốn cho Tiêu Tiêu nhớ kỹ, mỗi lần cô sắp lên tới đỉnh đều ngừng lại, làm cô bực mình gần chết, không cẩn thận bị người ta đùa giỡn như vậy.

Hết lần này đến lần khác, làm đi làm lại từng cơn từng hồi, khoảng chừng được hai tiếng, cuối cùng Tiêu Tiêu mệt đến nỗi ngất luôn.

Bây giờ cô sợ nhất câu "Nhớ kỹ chưa?" của Chung Thụy, quả thực thanh âm ấy cũng giống như cơn ác mộng làm cô sợ tới mức tối nào cũng nằm mơ thấy.

Nhìn dáng vẻ tươi cười sảng khoái của Chung Thụy, Tiêu Tiêu bực mình.

Đây là cái gì vậy, nói là luyện tập, thực ra chính là người nào đó nổi thú tính còn mình thì...

"Sao, đã nhớ kỹ hết chưa?"

Chung Thụy làm như vô ý mà nhắc đến chuyện kia, làm mặt Tiêu Tiêu nhăn lại, trợn tròn mắt mà liếc sang đây.

"Đêm nay em ngủ ở phòng khách, nếu không thì làm sao có sức để quay phim chứ?"

Chung Thụy buồn cười, lắc lắc đầu: "Ở trong phim, vũ cơ không có phân cảnh đánh võ, em không cần lo lắng sẽ hao tổn sức lực đâu"

Trong bộ phim này việc duy nhất mà vũ cơ phải làm, một là lấy lòng anh, hai là ám muội cùng với anh, ba là trực tiếp làm việc trên giường, ai cũng không cần dùng sức, chỉ cần Tiêu Tiêu phối hợp là được.

Dĩ nhiên Tiêu Tiêu đã xem qua kịch bản rồi, khỏi phải nói, trong lòng cô cũng biết rõ nửa câu sau của Chung Thụy là cái gì rồi, lẩm bẩm hai tiếng, không tình nguyện rời giường để đi rửa mặt.

Đêm nay mặc kệ nói gì đi nữa, cô cũng phải chiếm phòng khách, không để cho Chung Thụy có cơ hội chiếm tiện nghi của cô nữa!

Tình cảnh giống như đúc ngày hôm qua, đạo diễn ngồi ở phía sau màn hình, bắt đầu thở dài.

Đã trải qua một đêm rồi, không biết Tiêu Tiêu có hiểu gì chưa nữa, đừng để "Cắt" mãi là mừng rồi.

Đêm qua ông ta cũng đã nghĩ tới, suy xét chắc chắn là không được, tự mình tìm người lồng tiếng cho xong.

Nếu không, đợi đến lúc Tiêu Tiêu dần thích ứng với cảnh này, rồi chờ thốt ra thanh âm đúng chuẩn, không biết đã tới năm nào tháng nào rồi, bộ phim này làm sao mà quay tiếp đây?

Chung Thụy đã ngỏ ý bảo đạo diễn "Thanh trường" từ sớm, ngoại trừ hai người trên giường đang chuẩn bị quay phim, trong phim trường chỉ còn lại nhiếp ảnh gia và đạo diễn.

Đạo diễn nhìn một vòng xung quanh, không quên dặn dò Tiêu Tiêu: "Thả lỏng chút, tự nhiên mà kêu ra là được, hiểu chưa?"

"Vâng, đạo diễn" Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lặng lẽ tự động viên chính mình.

Tiêu Tiêu cười quyến rũ rồi trêu chọc, quả thật so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn ảnh cũng thấy máu nóng nổi lên.

Ông ta trừng lớn mắt, không dám nhúc nhích, chờ Tiêu Tiêu phát ra thanh âm.

Chỉ thấy cô hơi ngửa đầu, trên mặt là biểu cảm vừa thoải mái vừa hưởng thụ, đáy mắt xẹt qua tia ngượng ngùng, diễn rất tốt, làm đạo diễn nhịn không được mà trầm trồ khen ngợi.

Những diễn viên bình thường, cùng một cảnh diễn nhưng động tác thực hiện thì có rất nhiều, chỉ biết cùng với người nghiệp dư trước mặt, cũng không khác nhau là mấy, nhiều nhất là thông thạo.

Không nghĩ tới Tiêu Tiêu lại có thể diễn cảnh này tốt và tỉ mỉ như vậy, quả nhiên người do Chung Thụy giới thiệu thì không giống với ai cả!

Hai tay đặt bên hông của đạo diễn nắm thành quyền, dễ nhận thấy ông rất có lòng tin với bộ phim này, muốn lấy một giải thưởng trong nước đoán chừng cũng không khó, không biết có thể tấn công sang màn ảnh Châu Âu hay không...

Đạo diễn đang nghĩ tới những điều tốt đẹp, nhất tâm nhị dung*, nhưng cũng không quên những mảng vẽ thất bại* của Tiêu Tiêu lúc trước.

*Nhất tâm nhị dung: toàn tâm toàn ý, chuyên tâm.

*Nguyên văn là bại bút: ý chỉ những cảnh diễn hỏng.

May mắn thay tiếng rên rỉ của Tiêu Tiêu lần này, tuy rằng cùng với những diễn viên xuất sắc có một khoảng chênh lệch nhất định, nói chung vẫn có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu, không phải tiếng kêu thảm thiết.

Đạo diễn không hô ngừng lại, vẫn để cho bọn họ tiếp tục, Tiêu Tiêu cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, cũng may cái màn lăn qua lăn lại tối qua không đến nỗi lãng phí, nếu không cô liền lấy đậu hủ đập vào đầu cho rồi.

Khi tán tỉnh xong thì phải đi ngay vào nội dung chính. Hồng sa* trên người Tiêu Tiêu đã rơi xuống thắt lưng, lộ ra hai vai và tấm lưng trần trụi.

*Hồng sa: là áo the mỏng hồng hồng ấy, dài quá, lấy từ hán việt cho gọn.

Còn tưởng rằng Chung Thụy sẽ ôm mình lên giường, cô chỉ cần cười duyên rồi xoay người, đè lên người anh, một cảnh này chính là như vậy.

Nhưng mà Chung Thụy lại đảo ngược kịch bản, bỗng nhiên đẩy Tiêu Tiêu ngã lên bàn ở phía sau, vung tay gạt hết những đạo cụ chén trà ấm trà xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh, làm cô không khỏi ngẩn người.

Này này, kịch bản không phải như vậy, đây là ngẫu hứng biểu diễn của Chung Thụy sao?

Vẻ nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt Tiêu Tiêu, rất nhanh liền bị che giấu xuống, lộ ra vẻ mặt vũ cơ nên có là hâm mộ cùng ngượng ngùng.

Quả nhiên, Chung Thụy dựa theo kịch bản mở miệng: "Công chúa chính là khuê nữ, Hoàng Thượng cố ý đem hòn ngọc quý trên tay này ban cho ta làm vợ"

Vũ cơ đau lòng muốn chết, nàng cùng công chúa khác nhau một trời một vực, nàng biết rõ ai mới xứng đáng với người trong lòng mình, ai mới có thể cho người ấy tiền đồ tốt nhất, nàng đưa tay đẩy thám hoa lang ra.

Thu lại vẻ mặt bi thương, nàng miễn cưỡng cười cười: "Đây là việc vui, ta ở nơi này chúc mừng công tử tiền đồ như gấm, cùng công chúa đầu bạc...Giai lão"

Thám hoa lang nắm lấy tay của vũ cơ, tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt lộ ra không sót thứ gì: "Nhưng mà, trong lòng ta chỉ có nàng thôi. Thê tử trong mắt ta, ngoại trừ nàng sẽ không còn ai khác nữa"

Tiêu Tiêu ngẩn ra, Chung Thụy nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của cô, ánh mắt sáng quắc khiến cho chính mình nhịn không được xoay mặt sang một bên.

Bày tỏ của thám hoa lang, cùng những lời nói với vũ cơ, bây giờ sao lại giống như nói với chính mình vậy.

Tiêu Tiêu cắn môi, trong lòng than thở, mình quả thực không hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn như Chung Thụy.

Biểu cảm như vậy, ánh mắt như vậy, bên trong tình cảm yêu mến thật thật giả giả của thám hoa lang là một mặt chân thành nhất.

Người này muốn lợi dụng vũ cơ, nhưng cũng chuẩn bị dùng tình để trói chặt nàng, khống chế nàng, phải đảm bảo rằng đại kế báo thù nhất định phải thực hiện được.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Tiêu Tiêu liền bộc lộ vẻ mặt mừng rỡ như điên mà vũ cơ nên có, thậm chí vui đến nỗi bật khóc, hai mắt lệ quang lấp lánh, gắt gao ôm người trong lòng không muốn buông tay.

Thanh âm của thám hoa lang mang theo sự lôi cuốn, bàn tay ở trên lưng vũ cơ chậm rãi mà vuốt ve, giống như trấn an, lại càng giống như trêu chọc.

Tiếng hít thở văng văng bên tai càng ngày càng nặng, thám hoa lang cúi người hôn lên môi của vũ cơ.

Khác xa với sự ôn nhu trên tay, thì nụ hôn lại càng dồn dập và cực nóng, điên cuồng nhưng lại mang theo tính xâm lược.

Đêm Nay Ngủ Cùng Ai - JassicaWhere stories live. Discover now