Phần 9

1.1K 41 1
                                    

       

Chap 09: Roy-Oppa xăm mình

-Trời ơi,bắt lấy... Sắp...sắp được rồi..-Nó hét toáng lên,mắt chăm chăm vào màn hình ti vi đang chiếu bộ film Ton and Jerry,háo hức như nhập vai diễn. Nó theo phe mèo Tom vì nó nghĩ con mèo to hơn,chạy sẽ nhanh hơn nhưng lần nào cũng vậy,thất vọng tràn trề.-Sao mày to mà mày ngu quá vậy Tom?
-anh ngủ sớm đi hoa tâm.-Hằng mang đồ vào nhà tắm,đưa mắt nhìn nó. Đã 11h đêm rồi mà cứ la hét inh ỏi..
Nó che miệng,cười khì khì,mắt tiếp tục theo dõi. Hằng chỉ biết lắc đầu ,có ai 22 tuổi đời mà mê hoạt hình như con nít thế không cơ chứ? Nhìn lại mới thấy,hình như cả chung cư Sunshine này,toàn gấu bông của nó,trên ghế,dưới sàn,cả nhà tắm cũng có. Hình như nó đã mang về hơn 100 con to, nó tá túc ở đây. Vì thế nó chả bao giờ chịu về giường ngủ,cứ nằm đè lên mấy con thú êm ái rồi ngủ ngon luôn. Cũng chịu thua...Một lúc sau khi đã tắm xong,Hằng bước ra ngoài vẫn thấy nó thức mà chưa ngủ. Bộ nó tập luyện cả ngày mà không mệt mỏi sao?
-Alo..-Nó nhấc máy nghe.
Hắn đứng trên sân thượng,chiếc áo ngủ càng tôn thêm vẻ nam tính của hắn .Chỉ là sau khi tắm xong,nhớ tới nó nên gọi điện. Tay châm điếu thuốc hút:
-Ngủ chưa?
-Anh nói em mới thấy buồn ngủ.-Nó đưa tay che miệng ngáp,nằm dài xuống ghế,đè lên một con gấu bự hơn cả người nó,kiểu như nhỏ nhắn chui vào lòng gấu mẹ. Tay thì ôm con gấu Taddy hôm trước ở trung tâm trò chơi hắn gắp cho mình,giọng nhỏ kéo dài.-Anh có nhớ em không,oppa?
-Rất nhớ.-Hắn khẽ cười,tưởng tượng ra nó đang đứng trước mặt và mỉm cười với mình...-Còn em,có nhớ anh không?
-Ưm..-Đáp lại hắn là tiếng thở đều nhè nhẹ,vừa mới đặt mình xuống,nó đã nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ say.
Hắn nhíu mày rồi bật cười ra tiếng.bảo bói của hắn quả thật đáng yêu mà ?Nói chuyện với mình mà cũng ngủ cho được. Mi mày hắn giãn ra,cất chất giọng khàn khàn.-Hoa tâm nhỏ,chúc em ngủ ngon.
Hằng cất máy sấy vào tủ,đi ra đã thấy nó ngủ ngon. Vừa nãy còn thấy nói chuyện to nhỏ mà... Lấy chăn đắp cho nó,cô khẽ ngồi xuống bên cạnh,tay vuốt ve làn tóc mềm.Hằng rất thích nó,nói đúng hơn không thể nào ghét bỏ ?Mỗi lần cô giận hờn,nó đều xuất hiện chọc cô cười.Thật vô tư.. Hằng khẽ thở dài,tại sao lại ngốc đến thế? Dạo này,Joon đặc biệt quan tâm tới nó,nó có cảm nhận được không? Hằng đã đem lòng thương nhớ Joon cũng được nửa năm,tâm tình theo anh mà thay đổi. Yêu là khổ,có phải không? Đứng dậy,tay khẽ nhấn tắt ti vi rồi đi vào phòng. Tình cảm này,tốt nhất cứ giữ kín trong lòng.
Hắn vào phòng làm việc,tay lật lật tài liệu,nhíu mày suy tư. Từ trong bóng tối,một người đàn ông bước ra,cung kính:
-Thủ lĩnh.
-Chuyện gì?-Hắn có chút không vui,không phải nói có chuyện gì hắn sẽ gọi,còn không thì không cần xuất hiện sao?
-cậu Roy đã về nước.
Hắn sựng lại,tay phất một cái,người đàn ông kia biến mất. Ngả người vào ghế,hai mày nhíu chặt,hai tay đan vào nhau trầm ngâm. Roy về nước.Hồi tưởng
-Khải,chúng ta chơi đá gà nhé?-Một cậu nhóc chạy lại về phía hắn,tay cầm theo một nhúm cỏ nhỏ,tay kia ôm theo con gấu nhỏ.
-Em toàn thua thôi.-Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán đã ướt đẫm vì chạy nhiều của cậu nhóc.
-Đi ,đi nha...Hay anh mua kẹo cho Roy đi..-Cậu nhóc lăn ra nhõng nhẽo.
Roy là cậu bé hàng xóm của anh,sống cùng với bà quản gia họ Ngâm,ngày ngày qua nhà hắn quấy nhiễu,nhõng nhẽo mua kẹo,không thì sẽ tìm cách chơi hắn,ví dụ đổ nước rửa chén ra sàn để hắn đi qua không để ý trượt té,không thì phá hỏng thứ gì đó rồi chạy đi.. Roy rất năng động và tinh nghịch.. Nhưng chính điều đó làm tâm tình hắn vui vẻ,từ khi mẹ mất,hắn đã nghĩ mình không thể vui vẻ như vậy. Roy có nét đẹp của một thiên sứ,rất trong trẻo lại hòa đồng.. Hắn chính là đã thích Roy.Nhưng khi hắn lên 8,Roy chuyển đi,thật sự là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời hắn.

[khải nguyên] minh tinh của tổng giám đốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ