"Em đi nấu chút gì đó, Miểu Miểu, chị chờ ở đây nha".

"Ân".

Thấy Cố Úc Diễm tâm tình trên mây đi ra ngoài, vẻ tươi cười trên mặt Tần Thanh Miểu càng tăng thêm, vuốt vuốt tóc, tầm mắt chuyển xuống cây bút ghi âm đặt trên bàn, nụ cười đông lại, đứng dậy cầm lấy cây bút.

Nội dung cũng không có gì nhiều, khái quát chỉ là cuộc nói chuyện diễn ra trước khi mình đến khoảng một hai phút, đơn giản bức Cố ÚC Diễm rời khỏi nàng, theo sau đó là đưa tiền cho Cố Úc Diễm....

Nhẹ nhàng cau mi, đóng bút ghi âm, Tần Thanh Miểu cúi đầu nhìn cây bút trong tay, hồi lâu sau, thở dài

Sáng sớm hôm sau, sau khi Cố Úc Diễm... tỉnh lại, Tần Thanh Miểu đã muốn rửa mặt hảo rồi ra khỏi phòng tắm rồi, đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.

Nghiêng thân mình nhìn động tác của nàng, hồi lâu sau mới uể oải vươn ngoài, dụi dụi mắt trượt xuống giường, cũng đi rửa mặt đi thay quần áo, đợi cho đến lúc xong xuôi hết thảy, đi ra, Cố Úc Diễm có chút giật mình.

Vẫn giống như trước, một tay cầm túi xách, một tay kéo Cố Úc Diễm, tới chỗ cửa, đang muốn mang giày, đột nhiên thấy Cố Úc Diễm đứng như trời trồng, mặt dại ra, Tần Thanh Miểu lắc đầu, nâng tay nhẹ nhàng gõ vào ót nàng,

"Lại phát ngốc gì đấy?"

"Miểu Miểu, nhẫn....".nháy mắt vài cái, tầm mắt dừng ở tay trái của Tần Thanh Miểu, trong lòng Cố Úc Diễm vốn rất cảm động, nhưng vẫn rất rối rắm,

"Người ở công ty thấy được, chẳng may...."

"Em quản chuyện này làm gì?". không cho nàng nói hết câu thì đã cắt đứt, không cần tự hỏi cũng hiểu được ý nàng, Tần Thanh Miểu rất tức giận,

"Muốn tôi tháo nhẫn xuống?"

"A?".

Mở to mắt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, mặt Cố Úc Diễm đỏ lên,

"Đương nhiên là không muốn, Miểu Miểu phải đeo cả đời".

"Ân hừ".

Đối với lời nói của nàng không có vẻ gì phản ứng lại, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, xoay người mang giày, Cố Úc Diễm ngơ ngác đứng bên cạnh, thấy nàng như thế, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, rồi bắt đầu cười ngây ngô.

"Em đã cười suốt một buổi tối rồi".

Đợi đến khi đưa Cố Úc Diễm đến viện kiểm sát, thấy nàng vẫn còn vẻ mặt ngu ngốc đó, Tần Thanh Miểu rốt cục không thể nhịn được nữa,

"Em muốn dọa người đến khi nào?"

Lè lưỡi, cũng biết mình hơi khoa trương, nhưng hễ cứ nghĩ đến chuyện Tần Thanh Miểu nhận nhẫn của nàng, lại muốn cười, huống chi nữ nhân trước mặt, còn cứ như vậy mang nhẫn đi làm, làm sao mà nàng lại không vui vẻ hưng phấn được chứ.

Vỗ vỗ đầu nàng rồi đuổi xuống xe, khẽ hừ một tiếng rồi lái xe rời khỏi, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà liếc nhìn kính chiếu hậu, thẳng đến khi bóng dáng người kia khuất khỏi tầm mắt, Tần Thanh Miểu mới thật sự rời đi.

Giống như Cố Úc Diễm dự đoán, cứ hễ mỗi nhân viên đi làm, phàm là thấy chiếc nhẫn trên tay trái của Tần Thanh Miểu, thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Bí mật khó giữ nếu có quá nhiều người biết, bất quá chỉ cần một buổi sáng, hầu như cả Tần thị đều biết Tần tổng giám đốc lạnh băng nghiêm khắc kia, trên tay đã có thêm một chiếc nhẫn.

Và theo lẽ tự nhiên, tin tức Tần Thanh Miểu sắp kết hôn, cứ như vậy lan khắp công ty, mà Tần Thanh Miểu, đối vơi chuyện lần này không để ý chút nào, vẫn mặt lạnh làm việc, nhưng khi xử lí xong công việc, một mình ở trong phòng, mỗi lần nhìn chiếc nhẫn, trong lòng liền ngọt thêm nhiều phần.

Cửa phòng bị đẩy ra một cách bất ngờ, nữ nhân vừa vuốt ve chiếc nhẫn, rồi băn khoăn lúc ra về có nên kéo Đường Vận đi mua nhẫn cho Cố Úc Diễm không ngẩng đầu, thấy người trước mặt, sắc mặt Tần Thanh Miểu lập tức lạnh xuống,

"Ra ngoài!".

"Tần Thanh Miểu". trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, Vệ Minh Khiểm chỉ chiếc nhẫn, "Thân phận hiện tại của cô là vợ chưa cưới của tôi".

Giữa hắn và Tần Thanh Miểu có hôn ước, công ty có rất nhiều người biết, tuy nói Tần Thanh Miểu luôn có vẻ xa cách hắn, nhưng khi nghe được người khác đàm luận đến chiếc nhẫn trên tay vợ chưa cưới của mình, vẫn làm cho hắn vô cùng mất mặt.

Đối với nữ nhân này, hiện tại chỉ có phẫn hận.

"Ra ngoài". không để ý lời của hắn, thanh âm Tần Thanh Miểu lạnh như băng, gằn từng tiếng,

"Gõ cửa, rồi mới được vào"

"Cô..."

"Ra ngoài".

Phẫn nộ nhìn nàng, Vệ Minh Khiêm tức giận đến mức cắn răng, đang muốn phát tiết, di động chợt vang lên.Lây điện thoại ra, thấy người bên kia báo tin, khuôn mặt phẫn nộ lập tức chuyển sang tươi cười, quay lại phía Tần Thanh Miểu, càng thêm dương dương tự đắc, ngữ khí hung hăng càn quấy,

"Buổi chiều diễn ra cuộc họp cổ đông, tôi sẽ chờ xem, đến lúc đó cô còn dám dùng bộ dạng này đối mặt với tôi nữa không".

Khóe môi câu lên, thấy bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Vệ Minh Khiêm, Tần Thanh Miểu không có vẻ gì giận giữ, ngược lại còn cười cười, con người xinh đẹp híp lại,

"Tôi chờ".

Thuỷ hỏa giao dung (chi mun luu lai)Where stories live. Discover now