Hai người ra khỏi bệnh viện mà biểu tình bất đắc dĩ, đợi cho đến khi ra cửa, Nguyễn Minh Kỳ dừng bước, "Tiểu Diễm, nàng...còn chưa trở về?"

Mấy ngày nay, Cố Úc Diễm mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, ngồi ở chỗ kia ngốc hồ hồ mà ngẩn người, quả nhiên làm cho nàng đoán được có chuyện gì mà xúc động.

"Ân". Cố Úc Diễm gật gật đầu, nhìn người xe lui tời ngã tư đường, "Quên đi, chúng ta thu thập đồ đạc, tối nay lên xe trở về đi".

" Hảo".

Đi bộ được một đoạn thì cả hai chia nhau ra lên xe bus.

Đến nhà Tần Thanh Miểu, mở cửa đi vào, sau đó thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà ngừng bước, mà hướng đó...chính là phòng của mình, Cố Úc Diễm lập tức giật mình đứng tại chỗ.

Người kia theo thói quen ôm ngực liếc nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi trên dưới đánh giá nàng, rồi lại hướng trở về thư phòng, mà nàng nguyên bản còn ngơ ngác đứng đó lại bước tới từng bước, lại dừng lại, "Ách...chị đã trở lại a..."

"Ân". Tần Thanh Miểu bình thản đáp, cũng không dừng bước, "Đổi giày rồi lại đây".

"Hảo....", nghe lời nhanh chóng thay giày, Cố Úc Diễm vào thư phòng, Tần Thanh Miểu đã ngồi sau bàn, thấy nàng tiến vào, buông văn kiện trong tay, nâng mi, quần áo trên người làm cho Cố Úc Diễm có chút ngây người, cũng hiểu được nàng mới trở về không lâu.

"Di vật của ca ca em ở đâu?". Không khí im lặng trong thư phòng bị Tần Thanh Miểu phá vỡ, vẫn là tiếng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng Cố Úc Diễm tựa hồ thấy không giống trước kia, nhưng nghĩ đến vấn đề này, nhịn không được trong lòng đau đau, "Chắc là ông bà ngoại đang giữ".

"Như vậy...". Khẽ gật đầu, Tần Thanh Miểu tựa hồ lo lắng cái gì, một tay chống cằm, một tay vuốt nhẹ mặt bàn, lại gõ gõ "cốp cốp", làm cho tầm Cố Úc Diễm cũng nhảy lên theo, ngay tại lúc nàng đã muốn ngừng thở, nữ nhân vẫn trầm tư kia rốt cục mở miệng, "Tôi có thể cùng với em trở về một chuyến không?"

Cố Úc Diễm lập tức hóa đá.

Mày nhíu lại, thấy nàng một hồi lâu cũng không nói lời nào, Tần Thanh Miểu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, lại sau một lúc, "Quên đi, cũng không..."

"Có thể!". Cố Úc Diễm sau khi phục hồi tinh thần thì lập tức gật đầu, nhìn người ngồi ở bàn làm việc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng, "Vừa lúc nãy có chút ngây người, cảm thấy ngữ khí không giống chị".

Biểu tình thay đổi, rốt cục Tần Thanh Miểu cũng nở nụ cười, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, "Lần trước, ở giữa sườn núi, em muốn nói với tôi cái gì?"

"Hả?", chớp chớp mắt, nhìn người đứng ở trước mặt mình cũng có chiều cao không sai biệt lắm, Cố Úc Diễm bỗng dưng lại thấy tim đập nhanh, ngữ điệu vừa mới trấn định xuống lại bây giờ lại có chút mơ hồ, lắp bắp, "Tôi...tôi tôi...tôi lần trước...."

"Ân?", cười cười, tay Tần Thanh Miểu nâng cằm nàng, "Thẹn thùng?"

"Tôi tôi tôi....tôi...." Thiếu chút nữa đã cắn lưỡi, trợn mắt nhìn nữ nhân có chút mĩ hoặc phía trước, miệng há rộng, nửa ngày vẫn chưa nói ra một câu đầy đủ, sau đó lại bị hôn lên.

Lui về sau vài bước, đầu óc trống rỗng nhưng cũng không quên đỡ lấy eo nhỏ của người đang chủ động hôn mình, Cố Úc Diễm cảm giác chạm mạnh vào tường mà nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, người kia mở khớp hàm rồi đưa lưỡi trực tiếp đi vào dò xét rồi ôm lấy lưỡi của mình dây dưa, thân mình lập tức muốn chảy ra thành một mảnh.

"Cho em một cơ hội nữa, lần trước, em muốn nói cái gì?". Hôn đến khi hai người có chút không thở nổi mới chấm dứt, tựa đầu vào vai Cố Úc Diễm, môi dán lỗ tai khéo léo, tiếng nói khàn khàn làm cho người đang bị đặt trên tường ánh mắt dần mê ly.

"Không muốn nói sao?". Hồi lây sau vẫn chưa nghe câu trả lời nên dần dần buông tay, đang muốn đứng dậy, kẻ ngốc kia lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, sau đó ngữ điệu mang theo một chút dứt khoát, "Em thích chị!"

Bị ôm vào cỗ mềm mại ấm áo kia, Tần Thanh Miểu run lên, đến khi nghe người nọ nói, lông mi run rẩy một hồi, tay một lần nữa vòng lên cổ nàng, "Thực ngoan".

Hai chữ kia vừa ra khỏi miệng, người sau khi cố lấy dũng khí thổ lộ liền đỏ mặt thành một mảnh, sau đó lại bị hôn.

Nhiệt độ trong thư phòng dần tăng cao, hai thân thể tiếp xúc nhau vuốt ve, hôn môi ngẫu nhiên làm cho người ta dần dần không khống chế cảm xúc được.

Ngay tại lúc Cố Úc Diễm khắc chế không được mà đưa tay vào vạt áo sơ mi của Tần Thanh Miểu thì bị đẩy ra, người đang bám vào cổ nàng lui ra, hơi thở như lửa nóng nhất thời biến mất, Cố Úc Diễm thở phì phò, nhìn người kia đang sửa lại quần áo, trong mắt xẹt qua một tia không tự tin và nghi hoặc.

Cứ như vậy...Tần Thanh Miểu bỗng nhiên...giống như là thay đổi tính cách?

Thuỷ hỏa giao dung (chi mun luu lai)Where stories live. Discover now