"Cái kia. . . Cái kia. . . Tọi. . . Khụ khụ. . . Cái kia. . ."

"Cái. . . Cái gì? A, Tuấn. . ." Nữ sinh tuấn tự vừa âm, Lộc Hàm bật người che miệng cô gái sau đó kéo sang bên dưới một táng cây.

Kim Tuấn Miên đi tới nhức đầu, nhìn nhìn bốn phía, "Kỳ quái, nha đầu kia chạy đi đâu rồi."

"Kim Tuấn Miên. . ."

Nghe được có người gọi mình, Kim Tuấn Miên quay đầu đi, "A a a. . . Nghệ Hưng a!"

"Uhm. . . Anh ở đây làm cái gì?"

"A. . . Tôi đang tìm. . ."

"Tìm cô gái ấy sao?" Trương Nghệ Hưng một ngón tay chỉ, ngay đúng gốc cây nơi Lộc Hàm cùng nữ sinh kia đang đứng, Lộc Hàm ngay lập tức mắt trợn trắng, tên ngu ngốc này!

"Anh Tuấn Miên! !" Nữ sinh đi tới khoác tay Kim Tuấn Miên, Trương Nghệ Hưng nhướng mày, lập tức buông ra, xoay người rời khỏi.

《Quyết chiến vì hạnh phúc của Trương Nghệ Hưng 》( lần thứ hai )

KTV.

Phác Xán Liệt cầm Microphone rống lên hát 《 tối huyễn tộc người gió 》, Ngô Thế Huân mắt trợn trắng nhìn, người này có thể tiếp tục ngu ngốc một chút như thế sao.

Ngô Thế Huân kỳ thật thực buồn chán, rõ ràng là Lộc Hàm mời mình đi chơi, còn ngài lần đòi đem tên Kim Tuấn Miên kia ra làm rõ, nhưng không thể gọi nữ sinh kia, nữ sinh kia chỉ chính là ai, Ngô Thế Huân đương nhiên biết rõ, không phải là Lý Ân Nhã thì là ai nữa!

Chính là ai biết Lý Ân Nhã kia thế nhưng cũng đã tới, lúc nhìn thấy Lý Ân nhã, ánh mắt Lộc Hàm thiếu chút nữa đã đem cô gái kia giết chết nếu ánh mắt có thể giết người trong lời nói. . .

Ngô Thế Huân không khỏi buồn bực, Trương Nghệ Hưng cũng là thực buồn chán!

Lộc Hàm ngồi bên cạnh Kim Tuấn Miên, cùng Kim Tuấn Miên nói vài câu về chuyện trên trời dưới đất, vứ thế đem nữ sinh kia bỏ qua một bên, từ khi nào Lộc Hàm và Kim Tuấn Miên quan hệ lại tốt như vậy! ?

Đó chưa phải chuyện khiến Trương Nghệ Hưng buồn bực nhất, bực mình hơn chính là khi nữ sinh người ta đang chuẩn bị đi đến ngồi cạnh Kim Tuấn Miên thì Hoàng Tử Thao lại nhanh chóng kéo mình đi tới. . .

Tình trạng hiện tại chính là Trương Nghệ Hưng ngồi cạnh Kim Tuấn Miên bị hai người Hoàng Tử Thao cùng Lộc Hàm vây quanh, Lý Ân Nhã bỉu môi đi về.

Lúc Trương Nghệ Hưng không nhẫn nhịn được nửa chuẩn bị bùng nổ thì Kim Tuấn Miên đã nhanh chóng đứng lên trước một bước, nói với Lý Ân Nhã: "Chúng ta đi về trước đi!"

Sau đó ở trước mắt bao người, Lý Ân Nhã kéo tay Kim Tuấn Miên rời khỏi băng ghế.

《Quyết chiến vì hạnh phúc của Trương Nghệ Hưng 》( lần thứ ba )

"Ân Nhã tiểu thư, cô thấy tôi thế nào?"

"Uhm. . . Rất phong nhã."

"Vậy cô cảm thấy tôi làm bạn trai cô thì như thế nào?"

"Uhm. . . Tôi không thích nam sinh có vành mắt đen

"Đây là quầng thâm

"Đúng là vành mắt đen. . . Hơn nữa tôi cũng không thích nam sinh có da đen, tôi thích nam sinh có làn da trắng nộn giống anh Tuấn Miên."

"..."

Hoàng Tử Thao thất bại.

"Ân Nhã tiểu thư, cô cảm thấy tôi thế nào? Làn da ổn chứ?"

"Phải. . . Rất tốt, so với anh Tuấn Miên vô cùng hoàn hảo."

"Tôi đây làm bạn trai cô thì sao?"

"Tôi không thích nam sinh ẻo lả."

"Tôi là đàn ông đậm chất nam tính, không phải ẻo lả! ! !"

"Bộ dạng cậu lại thật ẻo lả a!"

"..."

Lộc Hàm thất bại.

"Ai. . . Tôi nói cho các cậu chuyện này. . ."

"Làm gìi?" Lộc Hàm với Hoàng Tử Thao hai người liếc mắt nhìn Lý Ân nhã nói.

"Chuyện là. . . Không phảiTrương Nghệ Hưng thích anh Tuấn Miên sao?"

Lộc Hàm cùng Hoàng Tử Thao liếc nhau, nói: "Đúng thì sao."

"Thì theo tôi nói, là tôi đang giúp các cậu, a không phải, là giúp Trương Nghệ Hưng!"

"Hả? ?"

[Edit][SuLay] Dùng sức cưa đổ nam nhânWhere stories live. Discover now