"Cháu cảm ơn." Ben cười tươi như hoa. "Vậy mà có người phí phạm nó, thật tệ chú nhỉ."

"Ai lại phí phạm món kimchi Ben làm chứ, thật đáng bị chúa phạt." Bố tôi hừng hực khí thế nói.

Vâng bố ơi con trai bố đáng bị trời sập, sét đánh trúng người, chân bước hụt lỗ cống, đang đi bị chó đuổi vì đã vứt bỏ món kimchi Ben làm suốt mấy tháng trời.

Tôi ngồi ở bàn ăn dùng điện thoại, cố gắng không quan tâm tới tiếng hò hét lớn của hai người kia về trận đua ngựa ngốc nghếch đó. Tầm ba mươi phút sau trận đua ngựa kết thúc và y như dự đoán, cả hai đều mất tiền cược trước đó.

Ben bắt đầu thu gọn mấy gói bim bim và vỏ lon nước ép của cả hai lại. Cậu ấy cầm túi rác đi ngang qua chỗ tôi tiến vào trong bếp đổ rác. Sao tôi lại thấy hồi hộp khi cậu ta đi ngang qua chứ? Cảm giác tim đập mạnh, mạch máu co bóp hoạt động liên tục, và rồi cảm giác nhịn thở khi Ben bước qua để lại mùi hương ngọt ngào của cây cỏ, có lẽ là mùi như đứng ở cánh đồng hướng dương.

"Daniel đưa bạn về đi con."

Ôi bố!!!!

"Không cần đâu nhà cháu ngay đối diện mà." Ben từ chối, cậu ấy một giây cũng không nhìn về phía tôi.

"Để tớ đưa cậu sang đường." Tôi đứng dậy khỏi bàn ăn sẵn sàng tìm cơ hội nói lời xin lỗi.

"Không cần đâu, tớ tự về được." Ben vẫn từ chối, cậu ấy nói với tôi nhưng ánh mắt lại hướng tới chỗ khác.

Ben à làm ơn nhìn tớ đi!

"Hồi bé cậu đã đi lạc khi quay về từ nhà tớ đấy." Tôi cố chấp.

"Ôi Daniel đó là khi tớ 9 tuổi, và lúc đó có con mèo hoang nên tớ bám theo mới bị lạc." Ben chu mỏ tức giận nói, giờ thì cậu ấy đang quay mặt về phía tôi để biện hộ rồi. Trông cậu ấy khá đáng yêu với sự hờn dỗi này đó chứ.

"Ben 9 tuổi và Ben bây giờ không khác nhau đâu." Tôi nhịn cười, bỗng dưng được nói chuyện với Ben sau thời gian dài lại khiến tôi thoải mái tới vậy. "Nhanh nào, tớ đưa cậu qua đường thôi."

Ben thở dài rồi vẫy tay chào bố tôi, bọn tôi ra khỏi cửa nhà và cậu ấy tính nhanh chân chạy qua đường để trốn tránh tôi.

"Ben nói chuyện với tớ đi." Tôi níu lấy áo cậu ấy nhưng lại bị cậu ấy gạt ra, rồi tôi lại nắm lấy cổ tay cậu ấy giữ chặt. Chuyện này thật giống lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chỉ là vị trí có chút thay đổi. "Ben nhìn tớ đi."

Tôi muốn nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu ấy.

Ben cúi gằm mặt, nhất quyết không nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tớ xin lỗi." Tôi lí nhí nói, tay nắm xuống bàn tay của cậu ấy. Sao giờ tôi mới biết tay Ben mềm mại như này? Có lẽ do kỷ niệm lần đầu nắm tay, bàn tay cậu ấy lấm lem bùn đất nên tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là kinh tởm.

yeongyu | inside meWhere stories live. Discover now