Tôi bị cắm sừng. Chà nghe có vẻ khá cay đắng nhưng tôi lại không mấy để tâm. Daisy lén lút với một người trong đội bóng đá sau lưng tôi và cô ấy có nói những lời không hay về tôi nữa. Quả nhiên là con gái và tình yêu, đáng sợ như quỷ vậy.
Từ lúc tôi bị đá thì Ben lại quay trở lại cuộc sống của tôi, cậu ta lại ngồi xe bus chung cũng như ăn trưa cùng tôi. Tôi khó chịu là đương nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thoải mái. Có lẽ vì tôi không dám khiến cậu ấy buồn thêm sau vụ cái cây yêu thích của cậu ta đổ.
"Daniel cậu biết không?" Ben dừng thìa cơm lại ngửng đầu lên nhìn thẳng vào tôi. "Tớ sẽ tới xem cậu chơi bóng rồ vào giải sắp tới."
Như mọi khi tôi không đáp vì tôi không muốn nói chuyện với cậu ta. Và được rồi tôi đã biết là cậu ta sẽ đi xem giải bóng rổ của tôi, nhưng cậu ta sẽ đi với ai chứ? Ben còn chả có nổi một người bạn nào thì đi xem bóng rổ ngồi một mình cổ vũ cho tôi thật đáng sợ và kinh dị.
"Tớ sẽ có quà nếu cậu thắng trận này."
Ờ ờ cứ tặng đi tôi sẽ không dùng hay động vào đâu.
Và ngày hôm tôi thi đấu, Ben thật sự đã tới xem và còn ngồi ngay hàng ghế đầu. Tôi không thèm để ý tới cậu ta và chỉ tập trung vào trận đấu trước mắt. Kết quả đương nhiên là thắng cuộc, tôi hạnh phúc ôm lấy đồng đội ăn mừng chiến thắng.
Và rồi trong một khoảnh khắc tôi bắt gặp ánh mắt tươi cười của Ben trên khán đài, cậu ta nhảy xuống khỏi đó và tiến về phía tôi với đoá hoa cẩm chướng trên tay.
"Tặng cậu Daniel, cậu chơi hay quá."
Tôi lùi ra xa không dám nhận lấy, không phải dị ứng phấn hoa hay gì. Chỉ là tôi nghĩ nếu giờ nhận lấy thì cái tin đồn chết tiệt như hồi cấp một sẽ lại được tung ra và rồi mọi người sẽ lại bàn tán về tối.
Nhưng có lẽ hành đồng lùi ra xa của tôi đã làm Ben ngạc nhiên và có chút xấu hổ.
"Daniel bị dị ứng phấn hoa, anh nhận hộ cho." Steve cười tươi giải khuây bầu không khí gượng ép này. Cậu ta khoác lấy vai Ben rồi kéo đi ra khỏi sân. Để lại tôi thầm cảm ơn vì mình không cần đối mặt với ánh mắt đó nữa.
Nhưng rồi ngày hôm sau, nỗi sợ mới của tôi lại được mở ra. Tôi sợ đồ ăn hàn quốc, đặc biệt là món kimchi đỏ au gì đó đặc sản nhà Ben.
Như tôi đã nói trước đó, Ben là người Mỹ lai Hàn, vậy nên cậu ta có sở thích ăn cực cay và cậu ta cũng thường tự nấu mấy món Hàn cho bản thân mang tới trường. Ngày hôm đó Ben gõ cửa nhà tôi, trên tay là hộp kimchi đỏ au lạ mắt mà tôi chưa thử bao giờ.
"Tớ có muối chút kimchi, đem cho gia đình cậu ăn thử."
"À ừ cảm ơn."
Tôi đóng cửa lại đem hộp kimchi vào đưa mẹ mình. Bữa tối ngày hôm đó là mỳ ý sốt bò băm và kimchi ăn kèm?
Và chết tiệt, ngay khi bỏ miếng kimchi vào miệng tôi đã ho sặc vì số bột ớt xông thẳng cổ họng tôi. Tôi ghét món ăn này.
Ngày hôm sau gặp Ben, cậu ta đã hỏi.
"Kimchi nhà cậu ăn ngon chứ?"
"Được, tớ rất thích."
ESTÁS LEYENDO
yeongyu | inside me
FanfictionMy Daniel, he would be my first love. My Ben, my Ben, he is my Ben.
