44: Gặp mặt

16 1 0
                                    

Lần đầu gặp mặt, tôi đã nghĩ chị thật tẻ nhạt.

Anh Ced đã kể cho tôi nghe từng người một trong bữa tiệc của các gia tộc có tiếng trong giới pháp thuật đầu tiên mà tôi tham gia, trong đó có chị.

Chị cũng giống như họ, cũng khoác lên mình bộ lễ phục đoan trang rườm rà rồi cười nói một cách tế nhị với những câu đùa vui của đám danh gia vọng tộc ấy trong cái khán phòng lớn đầy những lễ nghi ngột ngạt.

Tôi rõ là thấy chị rất quen mắt nhưng lại chẳng nhớ nổi đã gặp chị ở đâu. Lần đó đối với tôi có lẽ chị cũng chỉ như những nhân vật quần chúng khác, lướt ngang qua mắt tôi rồi vĩnh viễn không gặp lại.

Lần thứ hai gặp mặt, tôi thấy chị thật điên rồ.

Vẫn là khán phòng lớn ấy ở một buổi tiệc gặp mặt khác, nhưng chẳng còn vẻ đoan trang hôm nào. Tôi thấy chị tiến tới một gã nọ trông có vẻ bảnh bao rồi chị giơ chân giẫm mạnh giày cao gót vào chân hắn.

Mãi sau này tôi mới nhận ra gã đó học cùng khoá với tôi, gã thuộc nhà Gryffindor-Edgar Wilson.

Hắn ta kêu lên đau đớn thành công thu hút sự chú ý của đám đông rồi vội khuỵu xuống ôm lấy bàn chân của mình. Bất chấp tiếng xì xào của mọi người và tiếng chửi rủa của Wilson, chị túm tóc hắn rồi giáng một cú tát đau điếng khiến gã ta choáng váng ngã ngửa ra sau.

"Tôi tuyên bố, hôn sự của Regina và Wilson đến đây là kết thúc!"

Chị hiên ngang rời đi trong những con mắt hiếu kì của đám đông. Ngay cả tôi, một người từng đánh giá thấp chị cũng phải tự nhìn lại bản thân vì đã vội gán cho chị cái mác "tẻ nhạt".

Lần thứ ba gặp chị, tôi thấy chị thật nhỏ bé.

Tiệc tàn, tôi vô tình tìm thấy chị ở góc khuất trong sân vườn lớn của căn biệt phủ. Dù tiếng chị rất nhỏ, chỉ âm ỉ như tiếng mèo con nhưng tôi vẫn nhận ra được đó là tiếng thút thít. Tôi cố tìm cái bụi rậm nơi phát ra âm thanh, và rồi khi tôi vạch một giàn hồng leo xuống, tôi đã thấy chị ở đó.

Gương mặt xinh đẹp của chị bị nước mắt làm cho tèm nhèm hết cả. Hai tay chị vội che lấy gương mặt lem nhem của mình ngay khi bị tôi phát hiện, có lẽ chị không muốn một người lạ như tôi thấy bộ dạng thảm bại đáng xấu hổ ấy.

Tôi biết ý mà đậy lại giàn hoa che chắn cho chị. Tôi có thể rời đi ngay lúc đó, vì tôi cũng chẳng quen biết gì chị mà cũng chẳng có tài an ủi phụ nữ. Ở lại chỉ khiến chị khó xử, vậy mà hôm đó thế nào tôi lại dám cả gan ngồi xuống.

"....Cậu...không đi à?"

Dù tôi đã cố khẽ khàng nhất có thể, vậy mà chị vẫn biết có người đang ngồi ngay cạnh chị. Chị ta cố ép ra cái giọng bình thường nhất của bản thân như muốn đuổi khéo tôi đi.

Bị phát hiện, tôi thấy chột dạ cũng chẳng biết giải thích sao với chị, chị sẽ nghĩ tôi thật kì lạ và quái gở. Ai lại ngồi với một người lạ đang khóc bao giờ?

"Tôi...cũng không biết nữa, chị ổn chứ?"

Tôi lóng ngóng trả lời, có lẽ tôi không nên tiếp tục ngồi đây, chị ta sẽ thấy tôi phiền.

[Hufflepuff X Gryffindor]Where stories live. Discover now