Quyển 7 - Chương 95: Tiểu thư quân phiệt bỏ trốn cùng con hát (3)

Start from the beginning
                                    

Tiền Vân Sanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt Cố Minh Nguyệt, chứng kiến nữ tử làm ra hành động đẩy ngã nam nhân xuống rồi lại đè lên, bây giờ trên mặt tràn đầy tức giận cùng bi thương, lộ ra thái độ nhu nhược kèm theo một cỗ khí tức tuyệt vọng.

"Đồ khốn! Rõ ràng biết người trong lòng ta là anh! Người duy nhất ta muốn gả chỉ có anh! Vân Sanh... Vân Sanh, anh thích ta, phải không? Tại sao anh lại nói những lời tổn thương như vậy... còn tỏ ra dịu dàng như vậy...Tiền Vân Sanh! Ta.... yêu anh..."

Tiền Vân Sanh, ta yêu anh, rõ ràng hắn đã biết từ lâu, nhưng khi nghe thấy cô đích thân bày tỏ, những lời này như một cây búa vàng nặng nghìn cân đang đập mạnh vào trong lòng hắn.

Một cảm giác bất lực sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực. Hắn thực hận... Hận cái xã hội này, nơi chỉ có những người có quyền có thế mới có thể sống như một con người, hận mối tình thắm thiết khờ dại của Tuyết Hà Trạch, hận chết sự bất lực vô quyền vô thế bán đi chính mình thực hiện những giao dịch tiền tài và dục vọng dơ bẩn.

Gân xanh nổi lên, nắm đấm siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch từ từ buông lỏng, Tiền Vân Sanh giống như một quả bóng trong nháy mắt xì hơi, mềm nhũn nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

"Nếu khuôn mặt của tôi bị biến dạng và giọng nói của tôi không còn nữa, liệu người có còn yêu tôi không?"

"...Không."

Quả nhiên, tình yêu của họ thật hời hợt và rẻ tiền... Tiền Vân Sanh chết lặng, đờ đẫn nghĩ...

"Ta nhất kiến chung tình với anh... Ngoại hình của anh quả thực đóng vai trò quyết định." Cố Minh Nguyệt không phủ nhận sự thật này, lời nói của cô cũng không hề có một chút biện giải nào. "Nếu mặt anh ngay từ đầu đã biến dạng và giọng nói khàn khàn, ta không biết liệu ta có thể còn yêu anh hay không, và có lẽ cả đời cũng sẽ không để ý đến anh... Nhưng, nếu ta đã yêu anh, thì cho dù sau này mặt anh có lấm lem, giọng nói khàn khàn, thậm chí..." Cô không thể nói những lời tiếp theo, những ẩn ý trong đó quá khó để diễn đạt, "Ta vẫn sẽ yêu anh."

Tiền Vân Sanh nghe Cố Minh Nguyệt trầm thấp uyển chuyển nói, vẻ mặt tựa buồn tựa vui, im lặng cắn môi, nhắm mắt lại.

"Chúng ta bỏ trốn đi, chân trời góc biển ta còn không sợ, chỉ cần có thể cùng anh ở cùng một chỗ." Như thể toàn bộ dũng khí của cô đều được cô đọng trong một câu nói này, cơ thể căng thẳng của nữ nhân thả lỏng, ngồi trên người Tiền Vân Sanh lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Trong nguyên tác, quyết định bỏ trốn của Tuyết Hà Trạch quả thực chính đáng và có đạo lý của cô. Sự thật nếu Tuyết Hà Trạch và Tiền Vân Sanh muốn ở bên nhau, bỏ trốn là lựa chọn duy nhất của bọn họ. Cố Minh Nguyệt có thể chọn ở lại Thượng Hải, trước tiên đăng báo cắt đứt quan hệ với Tuyết gia, sau đó công khai tuyên bố giải trừ hôn ước với Đường Anh Thiều, nhưng sau đó cô và Tiền Vân Sanh sẽ phải định hướng cuộc sống của mình như thế nào? Mất đi sự bảo vệ nhưng lại sinh sống trong phạm vi ảnh hưởng của cả hai gia đình, đối mặt với những cái nhìn phán xét của xã hội và chịu đựng áp lực từ mọi phía, liệu Tuyết gia, Đường gia cùng Đường Anh Thiều có đơn giản bỏ qua cho họ... Lên đường đi Bắc Bình, tìm nơi nương tựa từ dì nhỏ của Tuyết Hà Trạch và những người bạn tốt của cô thời đi học mới có vẻ là lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ lúc này.

[EDIT - Xuyên nhanh, Hệ thống, H] Mị nhục sinh hươngWhere stories live. Discover now