cậu không ở một mình

Start from the beginning
                                    

" SeungCheol.." Tôi thấy cậu giữa đám đông vì chiều cao nổi bật. Tôi gọi lớn tên cậu, rồi mới để ý người bên cạnh.

" SeokMin..." Nhận ra người quen, suýt chút nữa tôi quên mất SeokMin là bạn thân cậu, tôi chỉ ngại ngùng chào hỏi nhẹ, rồi đi về phía bên trong cậu.

" Hai người quen nhau à?"

" Một chút thôi." Tôi thừa nhận, mặc dù mới gặp được 3 lần.

" JeongHan này." SeokMin vỗ nhẹ tên tôi, hỏi.

" JiSoo cậu ấy..."

" JiSoo về nhà rồi, cậu yên tâm." Tôi không biết Hong JiSoo và Lee SeokMin có mối quan hệ gì với nhau để cậu ta quan tâm JiSoo đến vậy. Nhưng đến bản thân tôi còn không biết Hong JiSoo như thế nào, thứ duy nhất tôi biết được là cậu ta đang ở nhà, với sự giám sát của mẹ kế.


" SeungCheol, tao đi trước, mày với JeongHan cứ từ từ mà đi." Nói rồi SeokMin chạy vèo trong đám đông.


" Cậu quen SeokMin khi nào thế?"

" Vài hôm trước thôi." Tôi bắt đầu thuật lại câu chuyện đêm hôm ấy cho cậu, " SeokMin gọi cho mình tới đón JiSoo về." Tôi nói thêm " JiSoo là em trai cùng cha khác mẹ của mình."


" Àaaa, là người hôm nọ đi cùng cậu tới chỗ mình làm à?"

Tôi gật nhẹ đầu xác nhận, chỉ là lúc đó thoáng nhìn sang bên cậu, và tự nhiên thấy cậu là lạ. Thái độ gì đây chứ? Là đang vui đấy à?


" Nhìn mình mãi thế, mình biết mình đẹp." Cậu dí sát mặt vào tôi, cười. Tôi chỉ lảng sang chỗ khác, nhưng không hề phủ nhận, cậu ấy đẹp và cậu ấy biết mình đẹp.

Cậu cười khà khà, cũng thôi không chọc tôi nữa. Giữa trưa, tôi bảo cậu đợi tôi phía dưới để lên nhà lấy ít đồ, rồi về nhà cậu.

" Cậu mua nhiều thế?" Cái túi không to nhưng mà nặng, có thể là đối với tôi thì nó như thế. Cậu không để tôi cầm mà giằng lấy, nhưng để cậu cầm một mình thì tội quá, nên tôi cũng cướp lấy một bên quai của túi bóng, cuối cùng thì mỗi đứa một quai, cùng nhau cầm.


" SeWon nó thích vẽ mà, mình mua cho con bé thoả ước mơ."

Cậu im lặng, mà tôi đoán cậu sẽ nói gì tiếp theo.

" Đừng cảm ơn mình, vì mình là gia đình của cậu, đây là việc mình nên làm."

" Chia sẻ với nhau thì tình cảm mới đi lên được, không phải sao?"

----------

SeWon hôm nay đi học chưa về, chắc vì hôm nay chúng tôi về sớm quá. Trong tủ lạnh chỉ còn vài nguyên liệu, tôi với cậu chia nhau ra mà làm.

" SeungCheol, mở giúp mình vòi nước, tay mình dính đâu nên trơn lắm." Gọi lớn tên cậu mà chẳng thấy cậu thưa, tôi đâm ra lo. Mặc hai tay đang nhớt nhãi vì dầu ăn, tôi chạy vào xem tình hình cậu. Chỉ thấy một tay cậu cầm điện thoại đặt lên tai, một tay kia nắm chặt.


" SeungCheol..."


" SeWon..., nó..".


Cậu chạy một mạch ra bên ngoài, bỏ lại tôi với sự ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chẳng kịp rửa tay, tôi đành lau nó bằng miếng vải vụn dưới bếp, rồi đuổi theo cậu.

Rốt cuộc SeWon con bé làm sao, để cậu phải vội vàng đến thế. Cậu chạy nhanh quá, khó khăn lắm tôi mới không để lạc mất dấu cậu. Cuối cùng, cậu cũng dừng lại, hít lấy một hơi sâu rồi tiến vào bệnh viện.

" Cho hỏi, một bệnh nhân tên Choi SeWon vừa mới nhập viện đang ở đâu ạ?" Cậu hốt hoảng hỏi y tá tiếp tân, ánh mắt liếc nhìn xung quanh. Đuổi kịp cậu được tới đây, sự mệt mỏi bị thay thế bởi suy nghĩ lo lắng, nhưng tôi lo một, chắc chắn cậu phải lo mười. Cậu vội vàng đến thế, SeWon có bị làm sao không?

" Bệnh nhi Choi SeWon đang nằm trong phòng hồi sức, phòng 413"

-----------


" SeungCheol, con bé không sao rồi." Tôi khẽ mở cánh cửa phòng rồi ngồi bên cậu.

" Bác sĩ nói gì rồi."

" Con bé có một khối u ở não phải, tuy chưa xác định được chính xác đó là loại u gì, nhưng tỉ lệ u lành đến 72%. SeungCheol, con bé sẽ không sao, tin mình, bình tĩnh, nhé?" Tôi nắm chặt đôi bàn tay cậu đang đan vào nhau, vẻ ngoài bình tĩnh khác hẳn khi nãy, nhưng tôi biết, bên trong con người cậu đang có từng đợt sóng. Tôi không thể làm gì ngoài trấn an cậu, ở bên, và cùng nhau trải qua những khó khăn này.

Cậu vẫn im lặng, nhưng lại nhẹ nhàng kéo tôi sát lại gần. Dựa cằm vào vai tôi, mắt khẽ nhắm lại. Tôi ngồi im với tư thế ấy, mặc cho cả thân hình to lớn dựa hẳn vào người mình, như cách tôi đứng về phía cậu, là nơi an toàn để cậu phơi bày những mặt yếu đuối, là nơi cậu thoả hết tâm trạng của mình. Vì giờ đây cậu có tôi ở đây rồi, cậu sẽ không phải chịu đựng một mình nữa.

Như cách cậu an ủi tôi, tôi cũng vuốt ve bờ vai rộng lớn ấy. Mấy ai biết chàng trai năm nhất đầy sự lạc quan là cậu lại có những phút giây yếu lòng đến vậy, có ai nhìn thấy nỗi niềm của cậu. Là cậu che giấu quá giỏi, hay vì thế giới này quá khắc nghiệt?

" SeungCheol..."

" Mình ở bên cạnh cậu, cậu không cô đơn."

" Thế nên nếu muốn khóc, hãy cứ khóc, nếu điều đó là tốt cho cậu. Mà kể cả nó không giúp ích được gì đi chăng nữa, hãy cứ khóc đi, vì nếu giữ kín trong lòng, chỉ có mình cậu mới biết cậu khó chịu đến nhường nào."

" Mình sẽ không nhìn thấy cậu khóc, thề đấy, mình sẽ nhìn qua chỗ khác. Mình chỉ nghe thôi, và ôm cậu."

" SeungCheol, cậu không ở một mình."

Tuyết đầu mùaWhere stories live. Discover now