cậu không ở một mình

ابدأ من البداية
                                    

Bước xuống sảnh chung cư, tôi ngó nghiêng xung quanh. Cậu không tới như tôi đã nghĩ. Cúi đầu chào nhẹ bác bảo vệ, tôi tiến ra ngoài cổng với một chút hụt hẫng.

" JeongHan."

Tiếng cậu vọng lại phía xa, tôi vội quay lại tìm kiếm. Cậu kia rồi, trên tay còn cầm thứ gì đó, chạy nhanh về phía tôi.

" Đang tìm tớ à?" Cậu nháy mắt, hỏi dò.

Trong vô thức, tôi trốn mặt mình ra nơi khác, tủm tỉm cười.

" Cậu lại cười một mình kìa." Cậu cúi mặt nhìn lấy tôi rồi nói câu trêu ghẹo.

" Cười kệ mình chứ." Bước chân nhanh hơn tiến về phía trước, miệng không ngừng cười. Cậu cứ lẽo đẽo phía sau tôi, gọi lớn.

" JeongHan, đợi mình với." Cậu nói thế thôi, chứ chân cậu dài mà, chẳng mấy bước mà đã đi song song với tôi.

" Ăn sáng đi." Cậu dúi vào tay tôi cái bánh mì nóng, tay trái cậu cầm một cái tương tự. Chúng tôi vừa đi vừa ăn trên đường, vừa nghe cậu kể mấy chuyện mà cậu gặp phải.


" Mấy hôm lạnh mà đông người đi bi-da cực, thành ra mình cũng bận."

" Cậu không cả thèm nhắn tin hỏi thăm mình." Cậu xị mặt xuống, trách tôi.

" Mình sợ phiền cậu mà."

" Cậu được phép làm phiền mình mà."

" Nhất cậu nhé, đặc quyền của người yêu mình đấy."

Cậu nắm lấy bàn tay đang để hờ, đan năm ngón tay vào. Những vết chai sần trên bàn tay cậu không làm giảm đi sự ấm áp mà nó đem lại.

" SeungCheol, cậu đang căng thẳng vì nắm tay mình à?" Tôi tò mò mà hỏi cậu. Choi SeungCheol chắc là đang run lắm, cái mặt đang nghệt ra vì sự phát hiện của tôi cơ mà.


" Đâu...đâu có đâu."

Được đà, tôi càng lấn tới.

" Cậu run đến mức đổ mồ hôi hột kia kìa. Gì thế, lần đầu nắm tay người yêu đúng không?"

Tôi cứ vừa cười vừa trêu ghẹo, cánh tay cũng thả lỏng dần, có lẽ cậu đang điều chỉnh lại cảm xúc.

" Đi thôi, muộn học bây giờ." Tôi chủ động nắm chặt tay cậu như vừa rồi, thong dong đi trên đường.

Cậu không nói gì, chỉ từ từ di chuyển sang cánh tay bên cạnh, thay đổi hướng đi của tôi.

" Cậu đi bên này đi."

Tay phải được cậu cầm lấy, nhưng không còn có sự gượng gạo như khi nãy. Chúng tôi nói với nhau không nhiều, có lẽ vì hai đứa đang tận hưởng cảm giác lặng im nhưng không hề khó chịu này.

" Tý nữa về, đợi tớ một lúc nhé." Tạm biệt cậu ở sảnh nhà A, nói với nhau một lời thì đường ai người nấy đi.

Hay thật đấy, trong giờ tôi chẳng tập trung cho nổi, nhớ đến cậu mà bất giác bật cười. Nhớ cậu rồi, bao giờ mới đến giờ về đây nhỉ?

Tuyết đầu mùaحيث تعيش القصص. اكتشف الآن