15. Sau này chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?

98 18 2
                                    

- Khánh, đi ăn không? Gần trường mới có quán ăn vặt thấy bảo ngon lắm á!

Tôi chưa kịp suy nghĩ để trả lời lại hội bạn thì chúng nó đã lùa tôi ra khỏi lớp. Cả nhóm hơn mười đứa cả con gái cả con trai ríu rít ùa vào hàng ăn vặt nhỏ xíu, đứa lau bàn, đứa lau đũa, tiếng nói cười ầm ĩ làm chị chủ quán cũng vui vẻ trêu mấy câu.

Tôi yên lặng mỉm cười nhìn đám bạn đang vây xung quanh mình, bầu không khí sôi nổi, thoải mái mà đã rất lâu rồi chưa từng được trải qua.

Bảo Anh nói đúng, tôi may mắn vì còn có thầy Khoa, may mắn vì những người lớn chưa từng bỏ rơi tôi trong quãng thời gian tưởng chừng như tăm tối và bế tắc nhất của thời học sinh.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định kể mọi chuyện cho thầy Khoa. Thầy không gọi hai bên lên đối chất, cũng không mời phụ huynh đến hoà giải và tìm cách phối hợp xử lý. Bằng cách nào đó, thầy giúp tôi chuyển lớp sang 12 Sử khi chỉ còn hơn một tháng nữa là thi Đại học.

Đổi lớp vào khoảng thời gian này không ảnh hưởng gì đến việc học tập của tôi, bởi vì ở 12 Văn chỉ có một mình tôi theo khối C, ba mươi chín đứa con gái còn lại thì đăng ký dự thi khối D. Chuyển sang lớp Sử là lựa chọn phù hợp nhất với tôi lúc ấy, vừa tránh được không khí căng thẳng trên lớp vừa thuận tiện hơn cho việc ôn thi Đại học.

12 Sử phần đông là con gái và chỉ có mười nam sinh. Thế nhưng tỉ lệ này lại rất hài hòa, những đứa con trai trong lớp luôn đứng ra hoà hoãn mâu thuẫn giữa hội chị em với nhau. Tôi nhanh chóng hòa nhập vào lớp mới, tìm được cho mình một nhóm bạn nhỏ chơi thân với nhau.

Mọi chuyện đang dần dần tốt đẹp lên, tôi, Bảo Anh và Việt Hà cũng hay tụ tập đi ăn, đi cà phê với nhau vào những dịp cuối tuần không có ca học thêm nào. Tôi vẫn cố hết sức để không chạm mặt một mình với Bảo Anh, dù cậu ta liên tục hỏi tôi tại sao cứ né tránh cậu như vậy.

Tôi không muốn trả lời, vì câu trả lời ấy làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Biết rõ Việt Hà chỉ đang đơn phương Bảo Anh, nhưng tôi không muốn làm nó buồn. Việt Hà rất khác với Nhật Phương, tôi không thể liều lĩnh tiến thêm một bước để phá vỡ đi tình cảm năm năm giữa tôi và nó.

Giữa những ngày tháng bù đầu với đống hồ sơ đăng ký nguyện vọng, chúng tôi ngả người trên ban công ngập nắng của Vườn Nắng. Những đốm sáng lung linh rớt qua tán bàng xanh mướt, đọng lại trên áo quần và gương mặt trầm tư của ba đứa trẻ đang đứng trước ngưỡng cửa mười tám tuổi.

- Chúng mày có đăng ký thi cùng trường với nhau không?

Cả hai đứa ngồi đối diện đồng loạt lắc đầu. Việt Hà thì tôi đã biết nó có nguyện vọng 1 là Bách Khoa, chuyên ngành Kỹ thuật máy tính. Lý do cũng rất đơn giản, nó từng hùng hồn tuyên bố:

- IT là vua của mọi nghề, vừa có tiền vừa có quyền.

Tôi vẫn nghĩ giỏi như Bảo Anh chắc cũng sẽ theo công nghệ thông tin, dù gì đây đúng là một ngành đang hot và cơ hội việc làm rất rộng mở trong tương lai. Vậy mà câu trả lời của cậu ta làm tôi suýt ngã ngửa:

[Học đường, Full] Công chúa Tóc Xù không yêu hoàng tửWhere stories live. Discover now