5. Cảnh báo về Hoàng tử

133 25 5
                                    

Ảnh: @Xiaohongshu: YEJUSI

Không khí trong lớp vẫn như mọi ngày, vài đứa tụ tập nói chuyện rôm rả, vài đứa úp mặt xuống bàn tranh thủ chợp mắt, vài đứa yên lặng viết bài hoặc "tụng" lại bài cũ cho tiết tiếp theo. Quế Anh đang nhoài xuống bàn dưới tám chuyện với cái Huyền, thấy tôi ngồi phịch xuống bên cạnh, nó lập tức thu lại dáng vẻ hóng hớt quay sang hỏi nhỏ:

- Mày mới ở dưới phòng y tế lên đấy à?

- Ừ. - Tôi đáp mà không nhìn nó, tay vẫn lục tìm sách vở môn Lý trong ba lô.

Quế Anh, bạn cùng bàn tôi nằm trong nhóm thứ hai của lớp, tức là cái đám học sinh giỏi quanh năm suốt tháng bận bịu ôn thi đội tuyển nên chẳng thấy mặt mũi chúng nó trên lớp mấy. Quế Anh là một đứa chơi được - ít nhất với tôi là thế - nó không sợ quyền lực của hội 2Đ, cũng không rén hội rich kid trong lớp. Quế Anh chơi với bạn bè rất sòng phẳng, yêu ghét rõ ràng, thẳng tính nhưng không vô duyên.

Nó là đứa hiếm hoi ở cái lớp toàn nữ này giữ được thái độ trung lập, đó là điều mà bọn tôi rất nể và quý Quế Anh. Hơn một tháng nay đội tuyển học sinh giỏi quốc gia bước vào giai đoạn tổng ôn, Quế Anh cắm rễ trên phòng đội tuyển suốt nên không biết tôi bị hội con gái trong lớp cố ý cho ăn bơ.

- Mày... vẫn ổn đấy chứ?

Quế Anh dè dặt hỏi tôi, chắc là trong lúc buôn dưa lê với cái Huyền nó đã nghe được những chuyện đang xảy ra trong lớp.

Tôi cảm động nhìn con bạn cùng bàn đã hơn một tháng không gặp, ấm ức khóc lóc:

- Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, là đám nô tì kia hại thần thiếp... Người phải tin thiếp!

Quế Anh khinh bỉ đẩy gương mặt của tôi ra xa, thấp giọng nói:

- Gan to bằng trời rồi hay sao mà dám đắc tội Phương mama tổng quản. Nói mau, nhà ngươi có gì mập mờ với quàng tử của vương quốc 12 Toán rồi đúng không?

"Hoàng tử" là biệt danh chúng tôi hay gọi Minh Thành. Nghe Quế Anh nhắc đến anh, tôi không khỏi giật mình thon thót nhưng vẫn cứng miệng cãi:

- Dân nữ làm sao dám mộng tưởng đến hoàng tử cơ chứ?

Quế Anh nhếch môi "hừ" lạnh một cái ra vẻ đã nhìn thấu hồng trần, cái bọn này không hổ danh là chúa tể đọc suy nghĩ, đến thơ văn của các cụ chúng nó còn phân tích ý tứ vanh vách thì mấy trò mèo này làm sao qua được mắt nó.

Nhưng nói cho cùng thì tôi và Minh Thành chưa hề đi quá giới hạn bạn bè. Sau cái hôm đi ăn ở Maru, chúng tôi vô tình phát hiện ra cả hai có một sở thích chung là đều đam mê tiểu thuyết trinh thám, phá án, pha một chút phiêu lưu và kinh dị. Thi thoảng anh hỏi mượn tôi một cuốn truyện nào đó, chúng tôi sẽ nhắn tin linh tinh với nhau nhưng hầu hết chỉ xoay quanh mấy cuốn tiểu thuyết mình đã đọc. Minh Thành nói chuyện rất dễ thương và buồn cười, đôi lúc chúng tôi mải mê chat chit đến khuya mới chịu chúc nhau ngủ ngon.

[Học đường, Full] Công chúa Tóc Xù không yêu hoàng tửKde žijí příběhy. Začni objevovat