Chương 25. Hạ độc

293 60 1
                                    

Buổi sáng hôm đó, sảnh đường vẫn đông đúc các học sinh dùng bữa.

Mọi người hầu như không hề quan tâm đến bất kì vấn đề gì xung quanh, không có tiếng nói chuyện, chỉ im lặng cúi đầu ăn uống. Đến cả hiệu trưởng Dumbledore cũng khó hiểu.

Ông định lên bục phát biểu gì đó, nhưng để ý thấy các học trò quan tâm chuyện ăn uống hơn chuyện bên ngoài nên đành nuốt ngược vào trong.

Ăn xong rồi thì sao? Họ sẽ có một buổi giảo lao dài hạn để các học sinh tự do ra ngoài ăn uống vui chơi. Đối với Draco đây chính là cơ hội để Dott dễ dàng ra tay.

Dott đã có Goyle theo dõi, Slytherin sẽ chia các nhánh nhỏ để quan sát xem Dott sẽ đi đến những đâu và làm gì.

Để tránh việc người khác uống trúng lý nước có độc, Draco đã cố gắng quan sát bên bàn có nhiều chiếc ly.

Sau khi nhìn liên tục đến nỗi con mắt mỏi nhừ, Draco mới nhìn thấy được động tác nhỏ của Dott.

Cậu ta đổ dung dịch vào ly nước, nó nhanh chóng hòa tan nên khi nhìn kĩ cũng không biết nó có vấn đề.

Cách thức của cậu ta rất khó phát hiện ra, nhưng Draco để ý thấy trong ống tay áo cậu ta còn có một lọ thuốc, đoán chừng là thuốc độc.

Không nghĩ nhiều, Draco giả vờ lôi kéo mấy cậu bạn của mình trò chuyện hăng say, sau đó lấy ly nước mà ban nãy cậu ta động tay vào, uống một hơi.

Tiếng 'choang' thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Vừa quay lại đã nhìn thấy cậu thổ huyết, thần sắc trắng bệch.

Draco có để ý thấy gương mặt của Dott, trông cậu ta có nét mặt lạ lẫm, như thất thần.

Cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều, mắt nhắm mắt mở, rồi ngã phịch xuống đất bất tỉnh.

Cậu bạn của cậu giả vờ hoảng hốt hét lên, nhưng nhìn tình trạng thế này chắc cậu ấy không thể giả vờ nổi rồi.

"Cứu! Có ai không?! Mau cứu cậu ấy đi!!"

Cậu bạn giọng run rẩy như sắp khóc tới nơi, cố gắng níu kéo người khác cầu được giúp đỡ.

Snape từ trong đám đông ra nhanh chóng mang cậu đến bệnh xá.

Draco giả vờ ngất xỉu để tăng sự kịch tính, đám người Slytherin cũng bị cậu làm cho khiếp vía. Thử nghĩ xem bỗng dưng có người uống nước xong thổ huyết rồi ngất xỉu, ai mà không sợ.

Cậu bạn kia mặc dù biết trước vở kịch nhưng ai mà có ngờ lại đến nỗi này. Draco thầm nhủ có lẽ sau khi xong việc cậu phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho người ta rồi.

Những người ở bệnh xá sau khi chăm sóc cho Draco kĩ càng, liền rời khỏi.

Lúc này trong phòng chỉ có mỗi Snape và cậu.

"Dậy đi, họ đi rồi."

Ông ta nói, cho đến khi cậu đang nằm trên giường bệnh mở mắt ra, ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra.

"Kế hoạch của em thành công mĩ mãn nhỉ?"

Draco khen ngợi trình độ diễn xuất của mình, còn Snape thì day trán thở dài.

|Đồng Nhân| [HP] (HarDra) Hỗn LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ