Chương 20

38 2 3
                                    

Edit: Chuang
Beta: An Nhiên

~~~~~~~~

Chẳng bao lâu đã tới ngày sinh nhật của Tống Mãn Đường, vẫn giống như năm trước, tụ tập với đám bạn thường ngày.

Trời sẫm tối, một chiếc Mercedes-Benz chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe của biệt thự.

Chu Thế Lê dắt Triệu Dung đẩy cửa đi vào, trong phòng khách đã có không ít người: "Hai người tới muộn nhé. Lén hẹn hò là không được đâu." Văn Thu tươi cười trêu ghẹo hai người bọn họ.

Tống Mãn Đường nhìn Văn Thu và Thang Nguyên đùa giỡn với vẻ mặt chăm chú.

Triệu Lý nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, chìa ngón tay ra chọt chọt vào cánh tay của Tống Mãn Đường.

Tống Mãn Đường nghiêng đầu nhìn cậu ấy: "Sao vậy?"

"Hai này, cậu có kinh nghiệm gì chỉ cho anh em với, anh em cũng muốn sớm ngày ôm được mỹ nhân về."

Ánh mắt Tống Mãn Đường đầy trêu chọc: "Không được đâu, cậu đây kinh nghiệm phong phú mà lại đi học hỏi kinh nghiệm của người lần đầu yêu đương như tớ, ổn không vậy?"

Triệu Lý bối rối khẽ liếc mắt về phía Thang Nguyên, thấy cậu chàng không chú ý bên này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ giọng hết cỡ: "Hai này, cậu đừng nói bậy chứ, tớ nào có kinh nghiệm phong phú, không có đâu, không hề có."

Tống Mãn Đường mỉm cười: "Sợ đến thế này à?" Giọng điệu tràn ngập thích thú ác ý.

Triệu Lý nhận ra sự xấu tính của cậu, bĩu môi, tặng cho bả vai cậu một đấm.

Tống Mãn Đường che bả vai cười trộm không ngừng.

Triệu Lý cũng dập tắt ý nghĩ học hỏi cậu, người học chó thì đâu có được.

Vào lúc tiệc sinh nhật kết thúc, Triệu Lý chuẩn bị đứng dậy về nhà, Tống Mãn Đường bỗng vỗ thật mạnh vào vai cậu ấy, chân thành nhỏ giọng thì thầm với cậu ấy.

"Chân tình đổi lấy chân tình. Đừng giấu giếm, thích thì cứ nói thẳng ra. Nếu có hiểu lầm phải hóa giải kịp lúc, nếu không tình cảm tốt bao nhiêu cũng sẽ sụp đổ."

Nói rồi vỗ vỗ lưng cậu ấy: "Hiểu chưa?"

Vẻ mặt Triệu Lý đầy giác ngộ, làm động tác OK với cậu, vui mừng đi theo sau lưng Thang Nguyên rời đi.

Lần lượt tiễn mọi người đi về hết, Tống Mãn Đường ngồi dựa vào bàn, cúi đầu nghịch ngón tay Văn Thu, tỉ mỉ vuốt ve từng ngón một, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang ngắm nghía thứ gì trân trọng quý giá lắm.

Tống Mãn Đường đưa tay vuốt tóc mai của Văn Thu, dịu dàng trong mắt dường như sắp tràn ra, đầy ắp say mê.

Lòng bàn tay khô ráo ấm áp dán vào sườn mặt anh, Văn Thu nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, hệt như mèo con.

Đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng vụn vặt, chiếu mờ ảo trên mặt đất, phản chiếu bóng dáng của đôi tình nhân dựa sát vào nhau, lưu luyến triền miên. Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng tình ý không ngừng nóng lên, nhiệt độ có lạnh hơn nữa cũng không đóng băng được tình yêu.

(ĐM/HOÀN) Người Trong Lòng Là Một Tai HoạOnde histórias criam vida. Descubra agora