|Em Trai| 11.

224 26 2
                                    

"Cơn gió nào đủ sức để mang cậu đến đây?"

Trong một căn phòng mà mọi thứ đều vô cùng hỗn loạn, xác người nằm la liệt, máu đỏ thấm đẫm cả không gian, đồ đạc thì nằm ngổn ngang chất đống. Mà bên ngoài, bầu trời đêm vốn tĩnh lặng lại chuẩn bị kéo đến cơn giông, sấm chớt /đoàng đoàng/ đánh tan sợ im lặng của màn đêm.

Trời bắt đầu mưa, cơn giông mạnh mẽ trào dâng khiến vạn vật liền không kịp trở tay. Cả thế gian như được bao phủ trong một tầng nước dày đặc, mờ mờ ảo ảo mà quan sát chúng sinh.

Kể cả vậy, dù cho cơn giông có mạnh mẽ, có điên cuồng đến mức nào, ánh trăng xinh đẹp vẫn không bị che lấp. Ánh trăng nhè nhẹ chảy dài trên vai của thiếu niên một màu trắng bạc. Càng làm tôn lên dáng hình ghê rợn của cậu, toàn thân nhuốm một màu đỏ tươi.

Arel Seina bình tĩnh nhìn thiếu niên vô định trước mặt mình, ánh mắt đột nhiên trở lên hung dữ.

Cậu giơ bàn tay về phía thiếu niên, kẻ trước mắt vẫn chẳng động đậy, Arel Seina liền cảm thấy hồi hộp. Có lẽ chỉ cần cậu có sát ý, thiếu niên trước mắt sẽ trực tiếp chém phăng cánh tay của cậu mất.

Arel Seina mặt không đổi, ngón trỏ liền động đậy một chút, tức thì thiếu niên trước mặt đã biến mất. Cậu ta nhanh như chớp xuất hiện đằng sau Arel Seina, khuôn mặt tràn đầy sát khí mà hung hăng muốn chém đầu cậu.

Arel Seina vội tránh đi, má phải đã rỉ máu ngay tức thì. Vết cắt không sâu cũng không nông, đủ để lại sẹo.

:"Không phải là tay mà là cổ sao?"

Arel Seina cười một tiếng, tròng mắt mèo liền ánh lên ý cười.

"Cậu luôn hành động khác người nhỉ, Kuroe-kun?"

Sâu trong bóng đêm ảm đảm, thân ảnh của thiếu niên liền trở lên mờ nhạt. Lại đột ngột hiện lên ánh sáng, đôi đá quý màu Amethyst ánh lên rực rỡ.

Nhưng khổng phải là sự vui vẻ hay tích cực, nó hiện lên là sự chán ghét và khó chịu.

"Chậc, đúng là chó mà."

Thiếu niên tặc lưỡi, miệng nhỏ không vui vẻ liền khó chịu nói, lời lẽ cũng không mấy tốt đẹp.

Arel Seina chỉ cười, cậu biết Kuroe rất mạnh, và cậu hoàn toàn không có cửa thắng cậu ta.

"...Thôi nào, cậu không muốn biết một chút tin tức nào về 'onii-san' của cậu sao?" 

Vì không có cửa thắng, nên cậu nhất định phải câu giờ cho người của cậu chạy.

"...Ha, mày chán sống rồi nhỉ?" 

Thiếu niên chợt cười nhẹ, ánh mắt trợn tròn đầy vẻ giận dữ.

"Nếu như cuộc sống quá vô vị, tôi vì sao lại không cảm thấy nhàm chán chứ?"

Arel Seina cười, mắt mèo liền hiện lên tia lo lắng.

Trong màn đêm dày đặc của buổi tối, mưa vẫn cứ rơi rả rích, cùng với đó là cuốn trôi biết bao tội lỗi dơ bẩn của thế giới này.

|HXH| Em TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ