#35. Tinh linh nhỏ

483 66 18
                                    

Chìm sâu vào đôi mắt em chính là muôn vàn những nỗi buồn chất chứa với nhau thành đống, nhiều đến không đếm xuể. Vậy nên đôi lúc, có mấy khi gương mặt mệt mỏi ấy hiện rõ với đôi mắt thâm quầng cùng với hai bên má hóp lại một ít vì ăn không đủ sức để em tiếp tục sống.

Hắn hiểu, giờ đây sự sống đối với em chẳng khác nào địa ngục dù rằng nó vẫn lặp đi lặp lại như trước kia. Vậy nhưng những món ăn ngon không đủ khiến khóe môi xinh xắn ấy cong lên thành hình thù của một nụ cười, hay những lời quan tâm thân thuộc của anh trai hắn, Itoshi Sae cũng chẳng đủ để âu yếm em qua những ngày rét lạnh.

Hắn biết chứ. Khi địa ngục vẫn còn đó, ám lấy em, khiến cho những giấc mơ khi đêm về của em chẳng hề tốt lên là mấy, mà thậm chí nó còn làm cho đôi mắt đó chẳng thể khép lại được lúc màn đêm kéo xuống, bao trùm lấy mọi thứ trong đêm tối và chỉ có ánh sáng tỏa ra từ ngôi sao to lớn trên bầu trời vào buổi đêm lạnh đó là thứ duy nhất thắp sáng cho căn phòng, le lói cho em một nguồn sống duy nhất giữa cái hố sâu chết chóc này.

Em chẳng khóc nữa, không còn là một đứa trẻ con như khi trước mà để cho những hạt ngọc hiếm hoi đó trôi tuột khỏi khóe mắt chỉ để ươm lên đôi má ửng hồng nọ cái màu buồn tẻ của nước mắt. Mà, chắc cũng có lẽ vì vậy nên khi nghe thấy âm thanh bước chân, em đã chẳng buồn ngoảnh đầu lại dù là một lúc.

Itoshi Rin.

Cứ hằng đêm, hắn ta sẽ đến phòng em và rồi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt em khi ngủ say sẽ trông như thế nào với cái biểu cảm yên bình đó, cứ như chẳng điều gì có thể làm cho bé con tổn thương khi em đã dần chìm sâu vào trong giấc mộng, bỏ lại thực tại này phía sau, và rồi cứ thế mà thở nhẹ nhàng, đều đều. Trong những khi như vậy, Rin cũng chẳng nỡ phá tan đi giấc ngủ ngon lành của em nên chỉ lặng nhìn em từ phía xa, với đôi mắt xanh sẫm đang chăm chăm vào bờ ngực đang phập phồng lên xuống theo mỗi nhịp thở.

Ấy vậy mà...

Hôm nay hắn không đến. Hoặc có lẽ là hắn biết em đã chẳng ngủ được mà chỉ nằm ở đó lăn lốc với đống chăn nệm đến khi chán thì lại hướng đôi mắt về phía trần nhà, trong khi cánh tay gầy nhom vì chẳng chịu ăn uống đó khẽ di chuyển xuống đến chiếc bụng, và rồi xoa nhẹ lên nó trong một khoảng không gian lặng thinh chỉ có mỗi mình em.

Chẳng rằng, còn riêng hắn thì lại ở ngoài cửa, sau tấm cửa gỗ, và lặng lẽ nghe từng hồi nhịp tim đều đặn đập trong lồng ngực hắn cho thấy việc bản thân Rin chẳng phải một sinh vật vô tri vô giác. Vậy nhưng trong cuộc sống hắn khi trước lúc nào cũng tẻ nhạt và chẳng có gì đủ đặc biệt để làm cho hắn cảm thấy tốt hơn.

Bởi do, thứ duy nhất đặc biệt với hắn chính là em. Vậy mà lúc nào em cũng chỉ đăm đăm nhìn về một hướng, không ngoảnh đầu lại, cũng không xê dịch trái tim ấy dù là nửa bước, để rồi bây giờ chỉ cố gắng tìm lại những mảnh vụn từ trái tim khi cái lòng tin cuối cùng của em đã bị vỡ nát.

Như thể, em sẽ chẳng cảm giác bản thân mình còn tồn tại nữa. Tựa như linh hồn của em đã như bay đi đâu mất, để lại đây một cái xác rỗng khô đang âu yếm lấy chiếc bụng đáng thương đang ngày càng to dần lên theo thời gian, ngày ngày, từng phút, từng giây. Trông như mỗi ngày, tinh linh nhỏ bé bên trong bụng em sẽ an ủi người mẹ đáng thương này, rằng mọi thứ trên thế giới này đều có vẻ đẹp riêng của nó, mọi chuyện chẳng có gì để đáng lo cả.

[Itoshi brothers] • 𝕊𝕖𝕔𝕣𝕖𝕥𝕤 𝕒𝕣𝕖 𝕙𝕚𝕕𝕕𝕖𝕟 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ