#16. Chúng ta giống nhau

873 143 41
                                    

"Anh cũng vậy, giống hệt với em"








Chẳng có bóng tối nào len lỏi trong đôi mắt của Sae từng giây, từng phút, khi hơi thở của gã nhẹ nhàng phả ra không gian tĩnh lặng nọ.

Chắc là khi đó em sẽ cảm thấy yên bình lắm, Sae nghĩ vậy trong khi gã còn đang nắm chặt lấy tay em và nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi ấy vào cái khoảnh khắc cả hai đang đứng ngắm nhìn cái bầu trời rộng lớn kia chuyển sang màu cam sẫm, màu u ám và cô đơn đến lạ với những đám mây trôi dạt ra hai bên, chỉ chừa lại một con đường thẳng tấp dẫn đến quả bóng màu đỏ đang lơ lửng trên cao ấy, để cho nó tỏa sáng với chút ánh sáng yếu ớt đó, để rồi lại tô điểm thêm lên khung cảnh này một màu buồn bã.

Cứ như con tim trống vắng này bất chợt lại đập liên hồi theo nhịp trống, và ngân nga theo bài nhạc buổi chiều mà cái quán cà phê gần đó luôn bật vào đúng năm giờ chiều, tiếp thêm sức mạnh cho đôi chân yếu ớt này của em lại lần nữa đứng vững trước giông bão.

Khi cuối cùng, cơn mưa trong lòng em đã tạnh, và em lại có thể ngã vào lòng Sae để mà bật khóc thật to, thút thít như một đứa trẻ cùng với đôi bàn tay đang xoa nhẹ lấy tấm lưng rạn nứt ấy. Sae lắng nghe em, lắng nghe một bóng người rụi tàn đang bày tỏ niềm đau của bản thân qua từng giọt nước mắt ấy mà không có chút cảm xúc khó chịu nào, chỉ đơn thuần là cũng muốn bảo vệ em mãi mãi, ôm em như thế này, rồi hòa hình vào tiếng của dòng suối đang rì rào dưới chân bọn họ.




Giá như thời khắc này có thể dừng lại mãi mãi, ở thời điểm này, cho đến lúc héo mòn.




Sae vẫn không thể ngừng việc yêu em...















...
















Lại một lần nữa rảo bước trên đoạn đường quen thuộc, giống như chẳng có gì thay đổi với gương mặt thạt nhẽo của thường ngày khi hắn đứng trên đoạn cầu ngắn, nằm cheo leo như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào để ngắm chút ánh sáng cuối cùng còn lại trong ngày, rồi lại chơm chớp mắt một lúc, nheo nó lại, nhìn kĩ vào bức tranh nằm trên mặt hồ với đôi lông mày đang khẽ đanh lại, ra vẻ khó chịu rồi vội nhặt viên đá ở dưới đất lên và phá nát bức tranh tĩnh lặng trong hồ. Bất giác lại khiến lũ cá vội vàng bơi đi hết.

Cái gì ấy nhỉ? Chắc là chút tưởng tượng của Rin mỗi lúc hắn nghĩ đi đâu đó, về một khoảnh khắc xa vời nào đó, nơi mà em có thể nói lên cảm xúc của bản thân cho Sae bất cứ lúc nào. Còn hắn thì rõ rồi, Sae yêu em như cái cách gã gắn bó với quả bóng trên cỏ. Nó cũng hệt như một khoảng thời gian xa cách ấy cũng không thể tách được cảm xúc của hai người thành những khối hình vô vị, nhạt nhẽo. Mà cái khoảng thời gian xa nhau đó giống như một bàn đạp khiến cho em càng muốn ở bên Sae hơn.

Vì thế, Rin chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy đi sự sạch sẽ của em, và nhuốm lên trên cơ thể em sự bẩn thỉu của những suy nghĩ đen tối nhất còn đang dần thoát ra khỏi đầu hắn. Như việc nhìn vào mặt nước này cũng chẳng thể làm hắn quên đi được gương mặt đang rên rỉ dưới thân hắn, van xin hắn, và tuyệt vọng la hét như một con búp bê đang bị vỡ nát theo từng giây từng phút.

[Itoshi brothers] • 𝕊𝕖𝕔𝕣𝕖𝕥𝕤 𝕒𝕣𝕖 𝕙𝕚𝕕𝕕𝕖𝕟 Where stories live. Discover now