Ran đã đoán ra được người ở đầu dây bên kia rồi nên chỉ gật đầu và im lặng cửa phòng để ngủ tiếp. Anh biết rằng em mình đủ trưởng thành và tỉnh táo để tự mình giải quyết vấn đề.

Sau khi thấy Ran đã vào lại phòng, Rindou rón rén ngó ra ngoài cửa sổ để xem Sanzu có ở dưới không bởi bình thường những cuộc gọi của gã và em đều chỉ là để gọi em xuống nhà nói chuyện và đi hẹn hò vì gã chúa ghét việc phải nói chuyện hay nhắn tin qua điện thoại. Quả đúng như em nghĩ, xe của gã ở dưới đó và em cũng nhìn được lấp ló mái tóc hồng nổi bật ấy của gã. Em lại tiếp tục bị cuốn vào dòng suy nghĩ vô tận, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong tâm trí em.

"Haru-chan đến đây làm gì, vào giờ này?"

"Chẳng phải anh ấy đã xác định và nhận ra tình yêu của bản thân với Mikey nên mới đến Mỹ sao?"

"Liệu em có nên đi xuống không?"

Cắt phăng mạch suy nghĩ đó của em, cuộc điện thoại thứ hai vang lên. Lần này, vì giật mình bởi tiếng chuông quá to nên em đã ấn nhầm vào nút nghe.

"Xuống nhà gặp tao một lát được không, Rindou?" - Tông giọng người ở đầu dây bên kia vang lên, lần này không phải là một giọng điệu khô khan, cáu gắt mà thay vào đó lại như khẩn khoản, tha thiết. Điều đó như làm lay động trái tim em, lời nói ấy như tác động vào từng sợi dây thần kinh của em, thôi thúc em rằng hãy xuống gặp gã, dù cho em đã gần như buông bỏ tình yêu này rồi.

Dập máy, em không đáp lại câu hỏi của gã mà chỉ lẳng lặng soi gương chỉnh trang lại đầu tóc cho gọn gàng rồi xuống nhà. Em hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí và mở cửa.

Trước mặt em vẫn là người em yêu đến da diết ấy, nhưng giờ đã ở cương vị khác. Giờ đây em và gã chỉ là đồng nghiệp, gã là no 2 Phạm Thiên còn em là thành viên cốt cán. Em cúi mặt xuống cố gắng không chạm mặt với gã, bởi càng ngắm nhìn khuôn mặt ấy, lồng ngực em lại đau đến khó thở và cổ họng em sẽ lại nghẹn ứ lại vì không ngăn được hai dòng lệ sẽ tuôn.

Trước mặt gã là em thương yêu của gã, em vẫn thực xinh đẹp như trong những kí ức của gã về em. Càng nhìn em, gã lạ như được tiếp thêm thêm dũng khí để kể hết cho em nghe về tấm lòng mình - tấm lòng của kẻ vừa mới định nghĩa được chữ "yêu".

"Đến đây có việc gì?" - Em hỏi, xoá tan đi khoảng không tĩnh lặng.

"Tao đến... muốn... hàn gắn lại... với mày... Rindou" - Gã ấp úng, e lệ nói ra. Chưa bao giờ trong đời gã lại cảm thấy như lúc này, mọi dây thần kinh xấu hổ trong gã như đều đang hoạt động, gò má gã ửng đỏ và nóng bừng, đôi môi thì run run không thể nói liền mạch hết câu.

Em sững sờ như không tin vào tai mình, đôi mắt mở to ngước lên nhìn người trước mặt. Mặt và tai gã đỏ bừng như trái cà chua chín. Rồi đột nhiên, gã lấy từ sau lưng ra một đoá Long Đởm tuyệt đẹp, tay run run đưa trước mặt em. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến em chưa thể thích ứng kịp, mắt em vẫn mở to nhìn người trước mặt.

"Cái gì cơ...?" - Em hỏi lại với tông giọng run run.

"Tao bảo là... Tao muốn chúng ta... quay về bên nhau như ngày trước" - Gã đáp lại em.

SanRin | Biển tình.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ