Thập Nhất

185 19 4
                                    

Từng mảng khói thuốc trắng dày đặc cứ lửng lơ trong hư không rồi tan biến, lộ rõ thân ảnh gầy rộc vì thiếu ngủ của thủ lĩnh Phạm Thiên.

"Có việc gì mà phải đến tận đây? Dù gì 2 ngày nữa bọn tao cũng về rồi mà không chờ đến lúc đó được à?"

"Koko, mày ra ngoài đi, tao có việc muốn nói với Mikey" - Sanzu nói với Koko nhưng Mikey cũng đã nhận ra ẩn ý trong câu nói ấy.

Sau khi Koko ra ngoài, Sanzu ngồi xuống giường mà châm thuốc hút. Nhìn điềm tĩnh là vậy nhưng trong lòng gã rối như tơ vò, muốn dùng thuốc lá để có thể trấn an bản thân lại đôi chút.

"Mikey này, tao vẫn luôn ngưỡng mộ mày, trung thành với mày suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng qua một cách tuyệt đối, bằng cả tâm can của tao, mày biết điều đó đúng không?" - Sanzu hỏi với tông giọng trầm lắng hơn bao giờ hết.

Mikey dường như đang ngầm hiểu ra điều gì, nhưng lại tuyệt nhiên không đáp. Việc Sanzu trở nên mất kiểm soát khi Rindou vắng mặt trong những cuộc họp của Phạm Thiên có lẽ chính là biểu hiện rõ ràng nhất giải thích cho sự có mặt của hắn ở đây, lúc này.

Đột nhiên, Sanzu đứng dậy, sải từng bước nhẹ nhàng đến bên thủ lĩnh. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt tiều tuỵ thiếu ngủ ấy của Mikey, gã chỉ nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đó cùng với sức nặng của hai chữ "tôn thờ", bổn phận cả đời của gã là bảo vệ con người này bằng sinh mệnh của bản thân.

Rồi gã nghĩ về Rindou, mỗi khi ở bên cạnh em, gã thấy mình như được sống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Là em, làm sống dậy mùa xuân trong tim gã. Nhìn vào mắt em xinh tươi, gã chỉ muốn độc chiếm lấy em cho riêng mình, có lẽ chính vì như vậy mà tình yêu ấy đã trở nên thực cực đoan. Gã lại ngẫm lại về không ít lần gã cư xử thô bạo với em, âu cũng vì ghen ghét việc em cười đùa với ai khác.

"Mày muốn gì hả Sanzu?" - Mikey đã trực tiếp cắt đứt dòng hồi tưởng về em trong gã.

Sanzu nhận ra mình phải quay về thực tại và thực hiện điều gã cần làm lúc này. Từ từ đưa đôi bàn tay run rẩy như mất hết sức lực của mình lên vai Mikey, gã nói xin lỗi trước khi mạo phạm đặt nụ hôn lên môi cậu.

Cả căn phòng như chìm vào thinh lặng, dường như nghe được tiếng cả tiếng trái tim của cả 2 con người. Nhưng tiếng trái tim ấy lại chẳng đập nhanh đến mất kiểm soát như khi gã cùng em chạm môi, đó chỉ là tiếng nhịp tim bình ổn đến nhạt nhoà. Mikey cũng chẳng chống cự, cậu hiểu ý đồ của gã, cậu hiểu được rằng đây là cách duy nhất gã có thể làm để xác định được tình cảm của bản thân.

Môi chạm môi, vậy mà Sanzu chẳng thể nào cảm nhận được bất kì xúc cảm gì, thực không giống chút nào khi gã cùng với em.

Khác quá, đáng lẽ không phải như thế này.

Rời khỏi nụ hôn ấy, gã ngồi phịch xuống đất, đầu cúi gằm xuống. Gã nghiến răng, đôi bàn tay chặt đến ứa cả máu và trước khi kịp nhận ra thì hai hàng lệ đã thấm đẫm khuôn mặt tiều tuỵ ấy tự bao giờ.

"Đừng đánh mất người mày yêu, Sanzu" - Mikey nhìn gã mà nói, cậu như nhìn thấy chính bản thân mình ngày trước, cũng đã từng đắm say một người đến vậy.

SanRin | Biển tình.Where stories live. Discover now