Chương 7

355 34 0
                                    

Cậu bị treo lơ lửng giữa không trung, và cậu có thể bất ngờ rơi xuống bất cứ lúc nào và bị đập thành từng mảnh.

Giang An Miên đột nhiên cảm thấy một trận tim đập mạnh xuyên qua tứ chi và xương cốt, sống lưng lạnh toát, hô hấp không tự chủ được tăng nhanh, cơ thể nhẹ nhàng trượt dọc theo bức tường như thể bị rút cạn sức lực.

"Giang An Miên?!" Nghiêm Chỉ Mặc nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ cậu, cau mày, "Cậu sao vậy? Cậu không sao chứ?"

Đầu Giang An Miên ong ong, cậu cảm thấy choáng váng, lồng ngực như bị tảng đá chặn lại, vô cùng áp bức, môi tái nhợt mấp máy không nói nên lời.

Viên Văn Trì vội vàng nói: "Nghiêm Tổng, cậu ấy dường như sợ độ cao!"

Cậu không chỉ sợ độ cao, mà còn thở gấp...

Cậu sắp tắt thở lần nữa rồi!

Giang An Miên nhanh chóng lột khẩu trang ra, há miệng thở dốc, vầng trán nhẵn nhụi lập tức lấm tấm mồ hôi mịn, đột nhiên bắt đầu ho điên cuồng không kiểm soát.

Nghiêm Chỉ Mặc nhỏ giọng chửi rủa, vội vàng giơ tay chụp nút thang máy gần nhất, vì lo lắng mà trượt mấy tầng.

Cuối cùng, thang máy dừng khẩn cấp ở tầng gần nhất.

Nghiêm Chỉ Mặc bế Giang An Miên ra ngoài, cau mày vuốt tóc trên trán của Giang An Miên, để lộ khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt.

"Giang An Miên, cậu đỡ hơn chưa? Nói đi!"

Cậu không thể nói chuyện, cậu ... không thể thở ...

Giang An Miên dùng năm ngón tay nắm chặt quần áo trên ngực, đau đớn lắc đầu và ho kinh thiên động địa, như thể muốn ho ra hết nội tạng của mình.

Trước là quáng gà + thở gấp, bây giờ là sợ độ cao + thở gấp, thân thể này vì sao luôn chồng chất buff!

Cậu có thể tốt hơn không? !

Nghiêm Chỉ Mặc khó chịu vì cơn ho, không phải vì hắn nghĩ nó ồn ào, mà vì hắn lo lắng vì bất lực.

"Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!"

Nghiêm Chỉ Mặc nghiêm khắc ra lệnh cho Viên Văn Trì, sau đó nhìn người thanh niên đang run rẩy trước mặt, đột nhiên kéo cánh tay đang che miệng của Giang An Miên ra, dùng sức đẩy Giang An Miên vào tường, lòng bàn tay rộng của hắn giống như một chiếc mặt nạ, che chặt cả khuôn mặt của Giang An Miên.

Với khuôn mặt nhỏ như vậy, Nghiêm Chỉ Mặc đã có ý tưởng này trong lòng một cách không thích hợp.

Giang An Miên mở to đôi mắt đẫm lệ, hai tay vô thức siết chặt cánh tay người đàn ông, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Bốn mắt chạm nhau, thế giới trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của cậu và người đàn ông.

Giang An Miên đột nhiên phát hiện trên yết hầu của người đàn ông có một nốt ruồi nhỏ, màu rất sáng, yết hầu của người đàn ông nổi lên theo đường lăn của người đàn ông, rất gợi cảm.

"Bình tĩnh lại chưa?" Nghiêm Chỉ Mặc hỏi.

Giang An Miên sững người một lúc, mới biết cậu đang nghĩ gì, vội vàng đỏ mặt quay đi: "Ừm..."

[Đam Mỹ] Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ!!Where stories live. Discover now