Ngoại truyện 7

960 80 3
                                    

Đứa nhỏ này tới quá đột ngột, cả Đào Bách Chi và Kinh Thời Mẫn đều chưa thể tiếp thu được sự thật này.

Kế hoạch ban đầu của Đào Bách Chi là không cần sinh con, bởi vì sinh con sẽ ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe của Kinh Thời Mẫn, Đào Bách Chi không thể để Kinh Thời Mẫn mạo hiểm, vả lại, bây giờ Đào Bách Chi có thể chăm sóc Kinh Thời Mẫn thật tốt, sau này cũng vậy.

Kinh Thời Mẫn giữ thái độ trung lập với việc có em bé, anh đã từng nhắc đến chuyện sinh con với Đào Bách Chi, nhưng Đào Bách Chi lại nói, nếu muốn có con, tiên sinh có thể đánh dấu cậu, để cậu mang thai.

Tỷ lệ mang thai của Alpha cực kỳ thấp, để Đào Bách Chi mang thai hay Kinh Thời Mẫn mang thai đều nguy hiểm như nhau (hơn nữa Kinh Thời Mẫn chỉ muốn nằm thôi), sau đó hai người suy xét đủ các loại nguy hiểm, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không cần sinh con.

"Có lẽ là lần đó, em đi công tác, anh đến kỳ động dục, nửa đêm em trở về, trên sofa." - Kinh Thời Mẫn cẩn thận nhớ lại, khoảng thời gian trước Đào Bách Chi đi công tác nửa tháng ở chi nhánh thứ hai, đúng lúc đó Kinh Thời Mẫn đến kỳ mẫn cảm. Vốn dĩ đã đánh dấu tạm thời rồi nhưng Đào Bách Chi vẫn không chút do dự gọi xe giữa đêm khuya trở về nhà lăn giường cùng Kinh Thời Mẫn đang dùng quần áo của cậu để xây tổ. Hai người mới nhìn nhau, Kinh Thời Mẫn đã khát vọng pheromone của Đào Bách Chi phát điên, vừa vào cửa đã bắt đầu hôn môi, Omega động dục nhạy cảm cực kỳ, Đào Bách Chi cũng bị Omega mềm thơm trong ngực phóng pheromone lú cả đầu. Cậu vừa hôn vừa quờ quạng cởi quần áo cả hai, trong lúc đó suýt thì va vào tủ giày.

Cậu đặt Kinh Thời Mẫn lên sofa, hơi thở nóng cháy phả vào cần cổ Kinh Thời Mẫn, anh nhấc chân lên vòng qua người Đào Bách Chi. Tay Đào Bách Chi du tẩu trên người anh, không ngừng châm lửa trên cơ thể anh, đáng chết hơn là, Đào Bách Chi ngồi xe nửa đêm cũng đã mệt mỏi, mỗi lần cậu gọi Kinh Thời Mẫn đều có vẻ trầm khàn chậm rãi, vừa mê người vừa dễ nghe, trầm thấp lại từ tính.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng hôn và tiếng thở dốc của hai người, Kinh Thời Mẫn nhéo nhéo thịt trên người Đào Bách Chi. Từ khi thân cận hơn, vì đặc thù công việc và vì Kinh Thời Mẫn suốt ngày lên trèo lên người Đào Bách Chi nên thịt mềm của cậu dần biến thành cơ bắp, sờ lên càng thích tay hơn.

"Bé Gấu Ngốc..." - Pheromone của Kinh Thời Mẫn bị pheromone của Đào Bách Chi kích thích càng thêm nồng đậm, Đào Bách Chi vừa hôn anh vừa thở dốc, mỗi khi Kinh Thời Mẫn khàn giọng gọi cậu, Đào Bách Chi đều sẽ cắn nhẹ ở khóe môi anh, gọi tên anh, Kinh Thời Mẫn...

Kinh Thời Mẫn, Kinh Thời Mẫn, Kinh Thời Mẫn......

Bóng đêm sẽ khiến con người ta thần kinh lười nhác, trở nên mê mang, pheromone kích thích tình dục của hai người đến cực điểm, giữa đêm khuya vang lên tiếng kêu ngọt ngào phá tan yên tĩnh, sofa chịu trọng lượng của hai người bị lõm hẳn xuống. Đào Bách Chi chuyển động lên xuống khiến sofa lúc nảy lúc hãm, Kinh Thời Mẫn thở dốc, anh muốn nói mấy câu gì đó lại bị Đào Bách Chi ngắt lời.

Thôi, thôi, thôi.

Đêm tối càng trầm luân.

Đến khi Kinh Thời Mẫn tỉnh lại, Đào Bách Chi đã đi làm rồi. Anh đang nằm trong phòng ngủ, ngửi được hương vị trong phòng, thân thể khô nóng dần giảm nhiệt. Hương trà gừng vẫn còn nồng nhưng cơ thể anh không có chỗ nào không thoải mái, xem ra là Đào Bách Chi đã giúp anh rửa sạch rồi.

[HOÀN] TRÀ GỪNG COCATahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon