Chương 10

50 1 0
                                    

"Cái bình!" tôi thét lên khi chúng tôi lao vào nước.

"Cái gì cơ?" Annabeth hẳn nghĩ rằng tôi bị mất trí. Cô ấy đang cố sống cố chết giữ chặt dây thuyền. Tóc cô ấy dựng đứng như ngọn đuốc.

Nhưng Tyson thì hiểu. Cậu ấy tìm cách để mở cái túi của tôi và lấy ra cái bình ma thuật của thần Hermes mà vẫn ghì chặt được chiếc túi và con thuyền.

Các mũi tên và lao vẫn phóng vun vút trên đầu chúng tôi.

Tôi chộp lấp cái bình và hy vọng mình làm đúng. "Giữ chặt nhé!"

"Tớ đang làm đây!" Annabeth kêu lên.

"Chặt hơn nữa!"

Tôi móc chân vào dưới cái ghế có thể thổi phồng trong thuyền và khi Tyson túm chặt phía sau áo của tôi và Annabeth, tôi xoay nắp chiếc bình góc một phần tư.

Ngay lập tức một làn gió nhẹ màu trắng bay ra khỏi cái bình và đẩy chúng tôi dạt sang một bên, rồi đưa chúng tôi trở xuống với cú hạ cánh bốn mươi lăm độ.

Tôi dường như nghe được tiếng cười của ngọn gió khi nó được bắn ra khỏi bình, như thể nó vui sướng vì được tự do. Khi chúng tôi đáp xuống mặt biển, chúng tôi lại nảy lên một lần, hai lần nữa như một hòn đá. Rồi chúng tôi lướt vèo như một con tàu cao tốc, nước biển bắn đầy mặt, chúng tôi tiếp tục lao về phía trước và không có gì ngăn cản, chỉ có nước biển phía trước.

Tôi nghe thấy những tiếng oán hận vang lên từ con tàu phía sau chúng tôi, nhưng chúng tôi đã thoát ra ngoài tầm vũ khí tấn công. Con tàu Công chúa Andromeda dần biến thành kích cỡ của một chiếc tàu đồ chơi màu trắng và sau đó biến mất.

Khi chúng tôi phi như bay qua biển, Annabeth và tôi cố gắng gửi một thông điệp Iris cho bác Chiron. Chúng tôi cho rằng nó rất quan trọng khi chúng tôi báo cho ai đó biết về việc Luke đang làm và chúng tôi không biết phải tin ai.

Ngọn gió từ chiếc bình làm bắn lên những hạt nước biển tuyệt đẹp, tạo nên cầu vồng trong ánh nắng – thật hoàn hảo cho một thông điệp Iris – nhưng việc kết nối của chúng tôi vẫn rất kém. Khi Annabeth ném một đồng drachma vàng vào sương mù và cầu nguyện nữ thần cầu vồng cho chúng tôi thấy bác Chiron, khuôn mặt bác đã hiện ra ngay lập tức. Nhưng có thứ ánh đèn lấp lóe rất kinh khủng cứ chớp phía sau và tiếng nhạc Rock ồn ã như thể bác ấy đang ở trong một câu lạc bộ khiêu vũ.

Chúng tôi kể với bác ấy về việc trốn ra khỏi trại. về Luke, về con tàu Công chúa Andromeda, về chiếc quách vàng có chứa hài cốt của Kronos. Nhưng trong tiếng ồn ào nơi bác ấy đang đứng, tiếng gió và tiếng sóng nước ở chỗ chúng tôi, tôi không chắc bác ấy nghe được bao nhiêu.

"Percy." Bác Chiron kêu lên. "cháu phải coi chừng..."

Tiếng bác ấy bị nhận chìm bởi tiếng gào inh ỏi ngay sau lưng – một loạt tiếng reo hò như các chiến binh Comanche.

"Gì ạ?" Tôi hét lên.

"Nguyền rủa lũ họ hàng của ta!" bác Chiron thụp nhanh xuống để tránh một chiếc đĩa bay vào qua đầu và nó vỡ tan ở đâu đó. "Annabeth, cháu không nên để Percy rời trại! Nhưng nếu cháu có được Bộ Lông Cừu Vàng..."

"Ôi, bé yêu!" ai đó kêu toáng lên phía sau lưng bác Chiron. "Woo-hoooo!"

Tiếng nhạc được mở to hơn và tiếng phát ra từ loa siêu trầm quá lớn đến nỗi thuyền chúng tôi bị rung lên.

"...Miami." Chiron kêu to. "Ta sẽ cố dõi theo..."

Màn hình mờ mờ của chúng tôi đã bị vơ ra như thể ai đó đứng bên cạnh đã ném một cái chai vào đó và bác Chiron biến mất.

Một giờ đồng hồ sau, chúng tôi nhìn thấy đất liền – một dãy biển trải dài được đánh dấu bởi những khách sạn cao tầng. Mặt nước đã chật kín thuyền đánh cá và tàu chở dầu. Một con tàu tuần tiễu bờ biển đi ngang qua bên hông con thuyền chúng tôi, rồi quay lại như muốn quan sát đôi chút. Tôi đoán rằng không phải ngày nào họ cũng nhìn thấy một con thuyền cứu sinh một vàng không động cơ, đi một trăm hải lý một giờ, được điều khiển bởi ba đứa nhóc.

PERCY JACKSON TẬP 2: BIỂN QUÁI VẬTWhere stories live. Discover now